“Ăn sáng đi. Ăn xong thì chúng ta đi siêu thị mua chút đồ dùng sinh hoạt.” “Dạ.” Bạch Nhược Hy vội vàng nhét mấy tấm thẻ vào trong túi rồi câm muỗng lên cẩn thận húp cháo. Cháo trắng mềm mềm quả thật rất ngon miệng, hương vị ngòn ngọt, mỗi lần húp một ngụm đều khiến Bạch Nhược Hy ngọt tận đáy lòng. Cô nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, cảm thấy cho dù mỗi ngày đều húp cháo trắng cũng có thể ngọt như đường. Ăn được một nửa, giọng điệu Kiều Huyền Thạc nghiêm túc hơn vài phần, từ từ mở miệng: “Nhược Hy.” “Dạ?” Bạch Nhược Hy ngẩng đầu, vội vàng buông muỗng trong tay xuống rồi nhìn anh. Kiêu Huyền Thạc câm một cái bánh bao nhỏ đưa cho cô: “Ăn bánh bao đi.” “Dạ” Bạch Nhược Hy còn tưởng có chuyện gì nên mới đột nhiên trở nên nghiêm túc như thế, vội vàng nhận lấy bánh bao trong tay anh. “Thân phận tôi có chút đặc biệt nên có một số chuyện tôi muốn nói trước với em một chút. “Chuyện gì vậy?” Bạch Nhược Hy bẻ bánh bao ra làm đôi, nhìn nhân thịt bên trong sau đó cắn một miếng ở giữa. Kiều Huyền Thạc nhìn bộ dạng ăn bánh của cô, nhịn không được mỉm cười nhưng biểu cảm có chút thận trọng: “Cho dù có người nào dùng biện pháp gì tặng quà cho em đều phải từ chối hết” Bạch Nhược Hy cả kinh, cảm thấy đây là một vấn đề rất nghiêm trọng nên vội vàng buông cái bánh bao trong tay xuống rồi mau chóng nuốt đồ ăn trong miệng, biểu cảm nghiêm túc hẳn lên: “Anh Ba, anh yên tâm đi. Sau này trừ đồ anh tặng, đồ của người khác em đều không nhận. Một viên kẹo cũng không.” “Muốn cái gì thì cứ nói với tôi.” Kiều Huyền Thạc dựa lên ghế. Ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai mắt của cô. Bạch Nhược Hy nhướn mày, híp mắt lại chăm chú nhìn anh một cách ý vị: “Anh Ba, không phải vừa rồi đã đưa hết thẻ lương cho em rồi sao? Anh còn quỹ đen sao?” Kiều Huyên Thạc không nhịn được cúi đầu, cười bất lực. Sau đó anh từ từ ngẩng đầu lên muốn nói chuyện với cô nhưng đối diện với ánh mắt như thẩm phán đang xét xử của cô, anh lại nhịn không nổi muốn cười, cảm thấy có chút cảm khái. Thẻ lương mới giao cho cô mà nhanh như vậy đã sợ anh giấu quỹ đen rồi sao? Nhìn bộ dạng nhịn cười của Kiều Huyền Thạc, Bạch Nhược Hy cũng nhịn không nổi nữa. Mặc dù không biết tại sao anh lại vui vẻ như vậy nhưng nụ cười đó cũng lan sang Bạch Nhược Hy nên cô cũng không tiếp tục hỏi đến chuyện quỹ đen nữa. Cô mỉm cười rồi lại từ từ cúi đầu ăn tiếp cái bánh trong tay. Buổi trưa, Tinh Thần mang tất cả quần áo trong quân khu của Kiều Huyền Thạc tới nhà của anh. Hành lý của Bạch Nhược Hy ở trường cũng được mang tới. Buổi chiều, hai người đi mua sắm ở siêu thị lớn gân đó. Kiều Huyền Thạc đưa cho cô một bản danh sách. Trên đó là những sản phẩm đặc quyên mà nhà nước cấp cho người trong quân đội. Không cân thiết phải mua nữa. Bạch Nhược Hy nhìn nhìn danh sách, cảm thấy trừ quần áo của mình và rau củ thịt thà cần phải mua ra, những thứ khác đều có hết. Hai người đẩy xe mua hàng đi khắp một vòng. Cảm thấy không có gì cần phải mua nữa. Trong phút chốc Bạch Nhược Hy mất đi hứng thú mua sắm, không nhịn được lẩm bẩm: “Anh Ba, vật tư miễn phí nhận được trong tháng đều khiến em mất hết hứng thú mua đồ rồi.” Kiêu Huyền Thạc tiện tay câm một chai sữa bỏ vào giỏ: “Em cũng có thể tự mình đi mua, tiết kiệm chút tiền cho ngân sách nhà nước.” “Ai mà cần.” Bạch Nhược Hy câm chai sữa bỏ lên kệ. Đi đến khu vực bán băng, cuối cùng Bạch Nhược Hy cũng nhìn thấy thứ có thể mua nên vội vàng chạy qua, đi tới đi lui kiểm tra ở chỗ băng vệ sinh. Kiều Huyền Thạc đứng cách chỗ đó không xa, thoáng có chút ngại ngùng. Bạch Nhược Hy tìm thấy nhãn hiệu mình hay dùng. Sau khi cầm lấy hai bịch, xoay người liền nhìn thấy Kiều Huyền Thạc đang đứng trước mặt. Ánh mắt lộ ra chút thẹn thùng không dễ phát giác. Trong phút chốc, cô cũng có chút xấu hổ nên vội vàng lấy băng vệ sinh bỏ lên kệ, sau đó tay không mà đi tới trước mặt Kiều Huyền Thạc. “Sao không lấy?” Kiều Huyền Thạc nhìn hai tay trống rỗng của cô, rất nghi ngờ hỏi. Bạch Nhược Hy cúi đầu, ngại ngùng lẩm bẩm: “Lần sau đi. Dù sao cũng không cần gấp.” “Đã tới rồi thì mua đi.” Kiều Huyền Thạc dắt tay cô kéo về chỗ mới đứng ban nấy, sau đó rất nghiêm túc quan sát mấy thứ mà đó giờ anh chưa từng dính líu tới: “Là hiệu nào?” “Không cần đâu. Lần sau đi. Anh không tiện mà.’ Bạch Nhược Hy sợ anh xấu hổ, đương nhiên bản thân cô cũng cảm thấy ngại ngùng. Kiêu Huyền Thạc giơ tay ra lấy một bịch: “Để ngăn chặn triệt để chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra sau này, bây giờ em phải nói cho tôi biết em dùng loại nào.” Bạch Nhược Hy khẽ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Còn có gì ngoài ý muốn chứ?” Kiều Huyền Thạc từ từ lại gần tai cô, giọng nói trâm thấp vang lên: “Đồ mà mỗi tháng em đều cần. Một đời rất dài, khó tránh khỏi có lúc phải cần tôi đưa tới.” Giọng nói anh như dòng điện tiến vào tai cô, truyền khắp tay chân khiến gương mặt cô trong phút chốc nóng rực cả lên. Tim cũng đập thình thịch nhanh vô cùng. Một đời rất dài. Mặc dù không phải là lời mật ngọt gì nhưng câu này lại khiến cả trái tim cô mềm nhữn, chẳng mấy chốc đã lấp đầy khoảng trống trong lòng cô. Cô ngại ngùng chỉ bịch băng vệ sinh trong tay anh: “Chính là loại này.” “Ừ.” Khóe miệng Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười như có như không rồi bỏ bịch băng vào trong giỏ hàng, sau đó nắm chặt lấy tay cô không có ý định buông tay. Một tay Kiều Huyền Thạc đẩy xe, một tay dắt Bạch Nhược Hy. Hai người đi về phía quầy thực phẩm. Lúc ở bên cạnh Kiều Huyền Thạc, cô giống như con chim nhỏ nép vào lòng mẹ. Tới quây thực phẩm, Bạch Nhược Hy liên hưng phấn cực kì, liều mạng chất đây đồ vào xe, tính bỏ đầy tủ lạnh trong nhà. Lúc Bạch Nhược Hy đang chọn đồ, Kiêu Huyền Thạc đã tới bên cạnh quầy trái cây sau đó chọn mấy loại trái cây mà cô thích. Nhìn giỏ hàng từ từ được chất đầy, Bạch Nhược Hy mỉm cười thỏa mãn. Tâm tình cũng vui vẻ. “Ôi chao, tôi nói hôm nay ra cửa không thắp nhang sẽ gặp xui xẻo mà. Giờ không phải gặp được loại vong ơn này rôi sao?” Một giọng đàn bà chanh chua đầy châm chọc vang lên. Cảm giác quen thuộc khiến cả người Bạch Nhược Hy cứng đờ, lập tức xoay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Mà người đàn bà đang đẩy giỏ hàng đứng bên trái cô chính là mẹ kế Lưu Nguyệt và cha ruột cô Bạch Liễu Hoa. Gương mặt dữ tợn của Lưu Nguyệt méo mó, trợn mắt, bĩu môi, hận không thể biểu hiện hết sự chán ghét lên mặt. Còn mặt mày Bạch Liễu Hoa đầy lạnh nhạt, giống như không nhìn thấy cô mà xem như là không khí. Bạch Nhược Hy từ từ buông bó cải xanh trong tay xuống rồi xoay người đối diện với hai người. Cô liếc nhìn Lưu Nguyệt một cái, sắc mặt cũng không tốt chút nào nhưng đối với cha ruột của mình, cô vẫn rất lễ phép mở miệng: “Chào cha, lâu rồi không gặp. Một tiếng cha này, sao mà lại chua sót đến vậy. Bạch Liễu Hoa nhìn mà không thấy, nghe rôi cũng không đáp mà tức giận nói với Lưu Nguyệt: “Bà còn lựa bao lâu nữa? Mua cho nhanh rồi về.” “Con gái ngoan của ông đang gọi ông kìa.” Lưu Nguyệt cố ý khiêu khích. Bạch Liễu Hoa tức giận hét lên: “Tôi chỉ có một đứa con gái còn chưa được thả ra ngoài. Đừng có nhận thân bừa bãi.” Bạch Nhược Hy cười khổ, châm chậm cúi đầu. Hai tay nắm chặt tay nắm xe đẩy, trong lòng chua xót tới cực điểm. Mặc dù nói bản thân không thể để ý, không so đo tính toán làm gì nhưng vẫn cảm thấy đau đớn, chua xót. Lưu Nguyệt bỏ ngoài tai mà tiếp tục gây chuyện, cười nói: “Lần trước tao có đọc bài báo nói mày giật chồng bạn thân bị đánh. Mặc dù bài đó hôm sau đột nhiên bị gỡ hết nhưng tao có chụp màn hình lại rồi. Tao thật muốn biết là đứa bạn xui xẻo nào của mày bị hại vậy?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]