Kiêu Huyền Thạc dịu dàng hôn lên trán Bạch Nhược Hy một cái. Ép xuống ý muốn điên cuồng, anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô. Một tay khác ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng điều chỉnh lại vị trí trong lòng anh. Động tác của anh nhẹ nhàng mà dịu dàng, ôm lấy cô từ trên sofa rồi đi về phía giường lớn. Anh dùng chân đá chăn rồi nhẹ nhàng đặt Bạch Nhược Hy đang ngủ say lên giường. Một tay xoa xoa túi quân cô rôi móc điện thoại ra từ bên trong để lên bàn. Sau đó anh cởi giày và vớ rồi đắp chăn cẩn thận cho cô. Sau khi sắp xếp ổn thỏa anh mới tắt đèn mà mở đèn ngủ. Ánh đèn vàng dìu dịu mà ấm áp càng thích hợp để ngủ say. Kiều Huyền Thạc từ một bên khác mà vén chăn ra nằm xuống. Anh gác tay lên đầu, im lặng mà nhìn cô. Hai người duy trì một khoảng cách an toàn nhất định. Ánh đèn vàng ấm áp rất tối nhưng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp đang say ngủ đầy ngọt ngào của cô. Đường nét trên gương mặt tinh tế mà thanh nhã. Trên người cô luôn lộ ra chút yếu đuối và thẹn thùng, chút kiên cường và dũng cảm, lại có chút dễ thương và hoạt bát. Anh không biết đã yêu người con gái này ở điểm nào, chỉ biết là từ nhỏ đã tự nhiên mà thích cô rồi. Cô ngủ rất say, rất sâu. Ánh mắt anh nhìn cô trở nên mông lung. Thời gian như ngừng lại rồi trở về khoảnh khắc ngày xưa. Trong trí nhớ của anh, hình dáng của mẹ đã mơ hồ. Điều duy nhất có thể nhớ được về bà là một người phụ nữ rất dịu dàng, rất lương thiện. Vòng tay ôm anh rất mềm rất thơm khiến anh vô cùng lưu luyến. Mẹ đeo cho anh một sợi dây chuyền rồi cười nói: “Đợi Tiểu Thạc nhà chúng ta lớn rồi phải đem sợi dây này giao lại cho vợ của con. Không thể tùy tiện mà cho người khác coi có biết không?” “Cái này là cái gì vậy mẹ?” “Nó gọi là Vĩnh Hằng, là một bảo vật vô giá. Là vật có lý lịch và giá trị không tâm thường. Là tổ tiên lúc trước của bà nội mẹ lưu lại. Nó có một câu chuyện tình yêu rất cảm động lòng người. Người có được nó nhất định sẽ hạnh phúc.” “Vậy mẹ ở lại đi. Mẹ sẽ hạnh phúc thôi. “Tiểu Thạc, mẹ không thể ở bên cạnh con nữa. Mẹ phải rời đi. Con nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân.” “Mẹ muốn đi đâu vậy?” “Mẹ ơi…” Sáng sớm. Ánh nắng ban mai ấm áp. Ánh mặt trời chiếu xuống ban công khiến cả căn phòng đều tràn ngập ánh sáng. Trên chiếc giường lớn màu xám tro tẻ nhạt, có một thân hình nhỏ bé đang gối đầu lên ngực Kiều Huyền Thạc. Nửa bên ép sát đến nỗi gió thổi không lọt. Thời gian đã điểm bảy giờ ba mươi lãm phút. Kiều Huyên Thạc đã sớm tỉnh lại, im lặng nằm trên giường để người con gái trong lòng tiếp tục ngủ. Nhìn trần nhà, ánh mắt anh trở nên âm trầm. Tim giống như tiến vào động sâu không đáy, nặng nề chìm xuống đáy vực. Rất nhiều năm rồi anh không mơ thấy mẹ cho nên bây giờ trong lòng có chút đau đớn. Sau khi ly hôn với ba, bà cũng chưa từng xuất hiện. Dựa vào quyền thế của anh cũng tra không ra người ở đâu. Bà giống như đột nhiên biến mất khỏi trái đất. Không có tin tức báo tử, không có dấu vết cũng như không có bất kỳ manh mối nào. “Anh ba… Một giọng nói mềm mại truyền đến kéo Kiều Huyền Thạc quay trở về thực tại. Bạch Nhược Hy đã ngồi dậy từ trong lòng anh. Cô căng thẳng dùng hai tay vuốt mớ tóc rối rồi xếp bằng ngồi lên giường. Ánh mắt cô trở nên thẹn thùng. Gương mặt hơi hơi đỏ lên. “Không ngủ thêm chút nữa sao?” Kiều Huyền Thạc chống lưng ngồi dậy. Ánh mắt dịu dàng nhìn vào gương mặt cô rồi nhỏ nhẹ nói: “Còn rất sớm mà.” “Không, em còn phải đi ra ngoài.” Bạch Nhược Hy ngượng ngùng cúi đầu. Cô nhìn nhìn quần áo của mình, thấy cả người đều hoàn chỉnh không xê dịch chút nào mới an tâm lại một chút. “Đi làm sao?” “Dạ.” Bạch Nhược Hy gật đầu, không dám nói với anh chuyện cô nộp đơn thi. Kiêu Huyền Thạc im lặng nhìn gương mặt ngái ngủ còn chút chưa tỉnh của cô. Trong lười biếng mang theo sự thanh nhã. Cảm giác có thể nhìn cô tỉnh lại từ trên giường mình thật sự rất tốt. Bạch Nhược Hy bị ánh mắt nóng rực của anh nhìn thẳng liền cảm thấy không được tự nhiên. Cô ngượng ngùng nhìn nhìn anh rồi nhìn đi chỗ khác nói: “Sao tối qua anh không gọi em dậy?” “Ngủ trên giường chồng mình là chuyện rất bình thường. Cô không cần để ý nhiều.” Kiều Huyền Thạc nói vô cùng chính đáng. Hai chữ “chồng mình” khiến mặt Bạch Nhược Hy càng thêm đỏ, lại vẫn không có cách nào thích ứng với thân phận này. Làm anh ba nửa đời của cô. Bây giờ lại đột nhiên biến thành chồng. Chuyện này quá đường đột nên luồn khiến cô cảm thấy xấu hổ. Bạch Nhược Hy vén chăn xuống giường, quay lưng lại với anh nói: “Anh ba, em về phòng trước đây.” “Nhược Hy.” “Dạ?” Bạch Nhược Hy lập tức trả lời, Xoay người nhìn anh. Kiêu Huyền Thạc xuống giường. Anh đút hai tay vào túi rôi đứng từ trên nhìn xuống hai mắt cô. Ảnh mắt lãnh đạm nhưng lại vô cùng ôn hòa, từ từ nói: “Lúc nào cô muốn sạc pin đều có thể đến tìm tôi.” Bạch Nhược Hy ngây ngốc, gò má thoắt cái đỏ hồng rôi mím môi cười gật đầu. Ánh mắt ngại ngùng cúi xuống không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô xoay người rời khỏi. Trở vê phòng mình rồi tắm rửa, Bạch Nhược Hy đứng trước gương, nhìn bản thân trước mặt. Gương mặt cô đỏ hồng, trong ánh mắt tràn đây hạnh phúc. Trước kia luôn suy nghĩ vì người khác còn bây giờ cô cảm thấy bản thân cũng nên tranh giành một chút. Không cần phải để ý tới cảm giác của người khác nữa mà giành lấy hạnh phúc thuộc về bản thân, giành lấy thứ mà bản thân muốn có. Sau khi tắm gội xong, Bạch Nhược Hy mới đổi bộ đồ thể dục, đeo túi đi ra ngoài. Tâm tình vui vẻ cho nên bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Xuống lầu, có hai người đang ngồi trong phòng là cha dượng và mẹ cô. Cô vừa muốn chào hỏi, dì Thu đã tiến vào cửa còn mang theo một người đàn ông. Mà bóng dáng thân thuộc của người đàn ông này khiến cô cả kinh. Tinh Thần nhìn thấy Bạch Nhược Hy, ánh mắt lạnh lùng liền biến thành nghiêm túc như nhìn thấy ông chủ. Anh ta đứng nghiêm trước mặt cô mà chào hỏi: “Chào buổi sáng cô ba.” Bạch Nhược Hy bị dọa tới nổi sắc mặt thay đổi nhanh chóng. Mà An Hiểu và Kiều Nhất Xuyên còn tưởng bản thân đã nghe nhầm cái gì rồi liền vội vàng ngẩng đầu nhìn vê phía Tinh Thần. An Hiểu biến sắc. Ánh mắt trở nên lạnh lùng tức giận. Kiều Nhất Xuyên ngược lại phản ứng chậm nửa nhịp cười nói: “Hóa ra là phụ tá của Huyền Thạc nhà chúng ta. Bên kia là em gái của Huyền Thạc. Cậu gọi sai rồi.” Tỉnh Thần sững người mới biết bản thân tự rước lấy phiền phức rồi cho nên vẫn cung kính nói: “Xin lỗi.” “Có việc công sao?” Kiều Nhất Xuyên hỏi. “Dạ phải.” Tinh Thân cứng ngắc như khúc gỗ, không có nửa điểm tươi Cười. Kiều Nhất Xuyên mỉm cười cũng từ từ trở nên cứng ngắc sau đó liền vội chỉ dì Thu nói: “Mau dẫn phụ tá đi tìm Huyền Thạc. Việc công không thể chậm trễ.” Dì Thu làm ra động tác mời: “Mời cậu ởi bên này.” Tinh Thần cuối cùng vẫn im lặng cúi đầu chào tạm biệt với Bạch Nhược Hy nhưng cũng không dám nói câu nào nữa. Bạch Nhược Hy ngại ngùng không biết làm thế nào. Tinh Thần lên lầu với dì Thu, Bạch Nhược Hy cũng không dám đi ăn sáng nên mới yếu ớt đi về phía cửa. “Mày đứng đó.” An Hiểu tức giận hét một câu. Giọng nói giống như có thể xuyên thủng cả màng nhĩ. Bạch Nhược Hy cứng đờ, bước chân cũng đột nhiên dừng lại. Cô đứng thẳng người cứng ngắc, một bước cũng không đi. “Mày ngôi xuống đây. Mẹ có chuyện muốn hỏi mày.” An Hiểu đứng dậy, thở hổn hển. Bà nhanh nhạy như thế đã sớm phát giác ra có chuyện không đúng. Bạch Nhược Hy hít sâu, im lặng nhìn An Hiểu. Giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh: “Mẹ, con có chuyện gấp phải ra ngoài một chuyến. Có chuyện gì trở về rồi nói.” “Việc gì gấp đều để sang một bên. Mày giải thích cho mẹ tại sao quan binh phụ tá vừa nấy lại gọi mày là cô ba?” Lời An Hiểu khiến Kiều Nhất Xuyên vốn còn đang mơ hồ càng thêm kinh ngạc. Sau đó ông cũng tự nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, cũng rất căng thẳng nhìn về phía Bạch Nhược Hy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]