Xuyên qua bụi trúc, hai người tiến
vào vườn hoa sau núi. Con đường
nhỏ bắt chéo ngang dọc, bụi cây um
tùm, địa thế phức tạp. Và bóng đen
biến mất giữa con đường đó.
Kiều Huyền Thạc đi giữa chừng liền
ngừng lại. Đường nhỏ buổi tối đều
tối hơn bình thường nên bọn họ
không thể nào phán đoán được vị trí
mà bóng đen biến mất.
Bạch Nhược Hy thở hổn hển đuổi
đến: “Anh ba, anh đuổi kịp rồi sao?”
Nghe thấy tiếng động Kiều Huyền
Thạc quay đầu lại. Khi anh nhìn thấy
Bạch Nhược Hy chạy tới không nhịn
được mà chân mày nhíu chặt mang
theo chút tức giận: “Sao cô chạy ra
làm gì?”
Bạch Nhược Hy vừa chống eo,
khom người thở hổn hển vừa quét
mắt nhìn bốn phía. Cô căng thẳng
buột miệng nói: “Em lo lắng cho
anh.”
Lo lắng cho anh?
Cơn tức giận của Kiều Huyền Thạc
vừa bộc phát trong phút chốc liền
biến mất. Anh là lính trải qua hàng
trăm trận chiến, có tình cảnh nào
mà chưa từng gặp qua?
Chỉ là một người bí ẩn lén lén lút lút
mà thôi, căn bản không cần phải lo
lắng.
“Lần sau phải nghe lời.” Anh vốn
giận không nổi.
Nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức
nắm lấy tay Bạch Nhược Hy, tùy ý
chọn một con đường nhỏ mà đi.
Giọng điệu ra lệnh của anh thoáng
qua chút chiêu chuộng, Bạch Nhược
Hy thẫn thờ nhìn tay của mình bị
nắm chặt, lại nhìn bóng lưng to lớn
của người đàn ông kia.
Bàn tay ấm áp. Tim không nhịn
được mà lung lay, ngọt ngào như
mật.
Cô nhịn không nổi thầm cười ngọt
ngào. Rõ ràng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/785746/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.