Bộ Dực Thành cảm thấy khí thế của anh sa sút nghiêm trọng, nhìn ra được sự mất bình tĩnh và buồn bã của anh liền vội vàng nghiêm túc lại, nhẹ nhàng ho một tiếng: “Được rồi. Đợi lúc cậu có tâm tình thì nói chuyện riêng của cậu cho tôi biết. Hôm nay tôi tìm cậu, chủ yếu vẫn là vì chuyện của Vạn Tổ Phật Châu.” Ánh mắt của Kiều Huyền Thạc trầm xuống, ngữ điệu trở nên nghiêm khắc: “Cho tôi chút thời gian.” “Không phải bây giờ tôi không cho cậu thời gian mà là đám người họ Thổ Thổ Miết kia không cho chúng ta thời gian. Bộ Dực Thành thu hai tay lại, nghiêng người về phía trước, chau mày nhỏ giọng nói: “Hết cách rồi. Cậu chuẩn bị vài vạn lính tinh anh. Hai nước giao chiến là điều tất yếu rồi. Kiều Huyền Thạc không có nửa phần do dự, trực tiếp cự tuyệt: “Chiến tranh chỉ làm cho vạn vật lầm than, chịu khổ chính là người dân vô tội. Lý do chiến tranh quang minh chính đại, thứ lỗi cho tôi không thể nghe theo.” “Cậu đúng là đồ cứng nhắc!” Bộ Dực Thành tức giận đứng dậy, hai tay đút vào túi, đi đi lại lại trước mặt Kiều Huyền Thạc, sốt ruột nói nhỏ: “Bây giờ Quốc hội cũng thông qua phương án thứ hai rồi. Lúc cần thiết sẽ phải hành động. Hơn nữa không tìm thấy Vạn Tổ Phật Châu, cái nước nhỏ Thổ Miết cuồng tín ngưỡng tôn giáo kia cũng sẽ tìm đủ loại lý do gây chiến.” “Vậy thì tìm cho ra, trả lại cho bọn họ.’ Bộ Dực Thành căm tức: “Không phải chỉ là một viên ngọc bể thôi sao, làm như tồi đi xâm lược lãnh thổ bọn chúng không bằng.” “Đối với một nước tôn thờ tín ngưỡng, cái bảo tàng quốc gia kia quan trọng hơn so với đất đai của bọn họ.” Kiều Huyền Thạc từ từ đứng dậy, rất nghiêm túc chấp nhận: “Tôi không muốn nhìn thấy chiến tranh trong thời buổi thái bình, khoa học kỹ thuật phát triển này. Phật châu là Viện Khoa học Tự Nhiên của tôi làm mất trong lúc triển lãm. Chúng tôi có nghĩa vụ tìm lại trả cho nước họ.” Bộ Dực Thành cười khổ, đi đến trước mặt Kiều Huyền Thạc, gắn từng câu từng chữ: “Lúc trước cậu đuổi đến công hải, vừa tra ra chút manh mối, người duy nhất mà có thể giúp cậu tìm Phật châu là thím hai cậu lại bị giết. Cậu cảm thấy còn có thể tra ra sao?” Kiều Huyền Thạc nói từng từ từng câu: “Còn có hung thủ giết thím hai tôi ở đó.” “Không phải cậu nói do cuồng sát vì tình sao?” “Ai biết còn có ẩn tình gì nữa không?” Bộ Dực Thành phút chốc liền im lặng. Kiêu Huyền Thạc giơ tay ra trước mặt Bộ Dực Thành, giúp anh kéo lại cà vạt trên áo sơ mi, nghiêng người mở miệng đầy tự tin: “Cậu là người đứng đầu quốc gia của chúng ta. Tôi tin cậu có thể tranh thủ được chút thời gian.” “Cái đám người Thổ Miết đó dễ dàng nói chuyện như vậy hồi nào. Tin vào thân phật, nói toàn lời ma quỷ. Đầu óc bị rỉ sét hết rồi.” Kiều Huyền Thạc lộ ra nụ cười nhạt: “Có dễ nói chuyện hay không phải xem năng lực của cậu rồi. Nếu như khai chiến, thắng bại rõ ràng đã bày ra trước mắt. Tôi nghĩ bọn họ càng sợ chiến tranh, chỉ là muốn gây chút áp lực cho tôi, mau chóng tìm thấy Phật châu. Dựa vào lòng dân của bọn họ, dù sao tình trạng quốc gia của người ta là như vậy, Phật châu đó là tín ngưỡng của bọn họ. Mạng có thể vứt, tín ngưỡng lại không thể mất. “Huyền Thạc, tôi chỉ muốn một câu của cậu. Lúc nào có thể tìm ra Phật châu?” Hai tay Kiều Huyền Thạc đút vào túi quần, lạnh nhạt mở miệng: “Không nói chắc được.” Bộ Dực Thành nháy mắt nổi cáu, hoàn toàn không kiêng ky gì bộc phát: “Mẹ nó, cậu chơi tôi à? Để tôi đi tranh thủ thời gian, cậu lại không có chút vốn liếng nào?” “Cho nên tận lực kéo dài chút thời gian. Có thể thân không biết quỷ không hay trong lúc triển lãm được trông coi nghiêm ngặt mà dễ dàng lấy Phật châu đi, cái này không phải là loại người ăn không ngồi rồi. Đây là người có tổ chức rất mạnh chống lưng cho.” “Trước khi thím hai cậu chết có nói với cậu đã nhìn thấy Phật châu, có đáng tin không?” Kiều Huyền Thạc: “Đương nhiên đáng tin. Thím ấy không biết gì hết, chỉ bất cẩn nhìn thấy bức ảnh trong xấp tài liệu của tôi, tiện miệng nói ra theo ấn tượng. Chẳng việc gì phải nói dối.” “Bây giờ người chết không thể đối chứng.’ “Thím chết rồi, chứng tỏ thím đã biết chuyện không nên biết. Có người đang sợ, hơn nữa người này gần trong gang tấc.” Bộ Dực Thành trào phúng cười nhạt, nhìn thẳng vào Kiều Huyền Thạc mà từ từ nói: “Nhà họ Kiều các người đúng thật là ngọa hổ tàng long. Quý tộc hàng đầu Tịch Thành, quả nhiên không phải là hư danh. Ngay cả thánh vật mà quốc gia mượn đều dám động. Quá giỏi rồi.” Kiều Huyền Thạc im lặng. Ánh mắt lạnh lùng trở nên sâu thẫm, đối diện với Bộ Dực Thành. Ánh mắt của hai người đều lộ ra vẻ nghiêm trọng. Một hồi lâu, Kiều Huyên Thạc mới nói: “Chuyện của Phật châu giao cho tôi. Tôi sẽ quay về nhà tiếp tục điều tra chuyện này.” Bộ Dực Thành lộ ra một nụ cười gian ác, gật gật đầu, chỉ mấy trái cam trên bàn trà: “Đó là cam nhập khẩu. Thịt bên trong rất ngọt. Người bình thường không có cơ hội ăn, là loại trái cây thuân hữu cơ. Mang chút vê nhà cho em gái dễ thương nhà cậu thử đi.” Kiều Huyền Thạc đó giờ không hiếm lạ gì loại trò vặt này. Nhưng nói tới Nhược Hy, lòng anh trở nên mềm nhũn, từ từ nhìn về hướng bàn trà. Anh bước vào lâu như vậy cũng không hề chú ý tới mấy trái cam dễ thương đặt trên bàn. Bên ngoài trơn nhẫn, mịn mứt, quả thật chưa từng gặp qua loại cam này ngoài chợ. Vỏ hồng, thịt đỏ, còn ngọt như mật? Anh nghĩ Nhược Hy nhìn thấy trái cam này có kinh ngạc không, tâm tình có tốt lên chút nào không. Trâm tư suy nghĩ một hồi, anh không nói một lời, đi qua giơ tay cầm lấy một trái, nắm trong tay, lạnh nhạt nói một câu: “Cảm ơn.” Sau đó xoay người rời khỏi. Bộ Dực Thành sững sờ, nhìn bóng dáng anh rời khỏi, hiếu kỳ hỏi với: “Lấy một trái đủ rồi sao? Cam ngọt lại dễ thương như vậy, em cậu ăn không đủ đâu. Lấy thêm vài trái đi.” Kiêu Huyền Thạc không để ý tới tiếng kêu réo của Bộ Dực Thành, bước ra cửa lớn rời khỏi. Trên đường quay về, Kiều Huyền Thạc luôn nhìn trái cam tròn tròn trong tay. Hình dáng giống cam, vỏ giống trái đào màu hồng, mùi lại giống táo. Hàng cống phẩm hữu cơ cái gì? Chỉ có Bộ Dực Thành ngốc như vậy mới cảm thấy quý giá. Ước chừng là một loại cam biến tướng lai tạp nhiều giống với nhau thôi. Không cần biết nó là cái gì, anh chỉ hy vọng nhìn thấy nụ cười của Nhược Hy. Cho dù là nhìn trái cam mỉm cười cũng đủ rồi. Đoạn đường dài dằng dặc. Đến quân khu rồi, Kiều Huyền Thạc không quay về phòng làm việc mà chạy thẳng lên tầng ký túc xá. Trở vê trước cửa phòng, anh nắm chặt trái cam giấu sau lưng, hít một hơi, đẩy cửa. Hai tay chắp sau lưng, anh tiến vào trong phòng. Mà lúc này, Bạch Nhược Hy mang theo túi ra ngoài. Trên người mặc bộ quần áo lúc cô mới tới, đúng lúc vội vội vàng vàng chạm mặt với anh. Bạch Nhược Hy cũng sững sờ, dừng bước nhìn Kiều Huyền Thạc. Chân mày Kiều Huyền Thạc khẽ nhíu lại, muốn dùng trái cam này chọc cho cô vui, xin lỗi vì hành động hồi sáng. Thế nhưng nhìn thấy bộ dạng ôm túi của cô, lòng trong phút chốc trầm xuống. “Đi đâu?” Ngữ khí của anh mang theo chất vấn nghiêm khắc. Trong lòng Bạch Nhược Hy còn tức giận, không thèm nhìn anh, lạnh lùng trả lời: ^Về nhà, về nhà họ Bạch.” “Không cho.” Anh lạnh giọng. Bạch Nhược Hy cười khẩy hừ một tiếng, nheo mắt nhướn mày nhìn anh hỏi ngược lại: “Chỉ cần tôi không phản bội, tôi muốn sống thế nào đều được. Cái này là ai nói?” Lòng Kiều Huyền Thạc như bị ai đó hung hăng nện một cái, rất đau đớn. Bàn tay anh bóp mạnh trái cam. Trái cam muốn tặng cô cũng bị anh bóp nát. Ngữ điệu anh trở nên lạnh nhạt: “Tôi nói.” “Vậy thì tốt. Một người con gái bình thường như tôi không đấu lại đại tướng của một nước. Anh không ly hôn tôi cũng không làm gì được anh. Đã như vậy thì không cần phải làm phiên anh nữa.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]