Khuôn mặt Kiều Nhất Hoắc đầy vẻ
ngượng ngùng, cười hòa hảo với
Kiều Huyền Thạc: “Cháu trai, em họ
con uống nhiều, say rồi. Ha ha…”
Sau đó căng thẳng kéo Kiều Đông
Lăng ngồi xuống.
Sắc mặt ông thay đổi, nheo mắt
nhìn chằm chằm Kiều Đông Lăng.
Kiều Đông Lăng căm phẫn tột cùng,
mở miệng nói với Kiều Huyền Thạc:
“Anh ba, anh với Bộ Dực Thành là
anh em thân nhất. Hai người cùng
đi lính, tiến công lập nghiệp trở
thành đại tướng của Tịch Quốc. Anh
ấy tranh cử tổng thống. Con đường
làm quan của anh cũng sáng lạn.
Bây giờ Tịch Quốc đã là thiên hạ
của “anh em” bọn anh. Một quốc gia
còn không đủ, anh còn muốn trở về
giành công ty với tụi em. Anh lớn
“Đông Lăng, câm miệng!” Kiều Nhất
Hoắc phẫn nộ quát.
Sắc mặt ông nội nhanh chóng thay
đổi. Ánh mắt biến thành sâu xa khó
lường.
Kiều Huyền Thạc dựa vào ghế tựa,
sớm đã nhìn thấy rõ hết thảy,
nghiêng người mở miệng có dụng ý
sâu xa: “Em họ, năng lực của anh ra
sao không đến lượt em đánh giá
nhưng chú ý một chút thái độ của
em. Trước khi mọi chuyện còn chưa
có kết luận đừng có mà đoán già
đoán non.’
“Cái này không phải rất rõ ràng rồi
sao? Ông nội chính là muốn giao
công ty cho anh tiếp quản.” Kiều
Đông Lăng tự nghĩ cái nhà này chỉ
có anh mới có tư cách. Anh còn nhỏ
đã tạo ra trăm vạn giá trị cho công
ty, vì công ty mà bỏ ra bao nhiêu
tâm huyết.
Kiều Huyền Thạc ngồi thẳng lưng,
dáng vẻ biến thành uy phong
nghiêm nghị.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-tinh-yeu/785725/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.