Về đến biệt thự, ánh trăng sáng ngời. 
Ánh đèn đường chiếu lên mặt cỏ trong sân trông như có một dải ngân hà đang chảy qua, xinh đẹp đến lạ. 
Xe dừng lại, Thi Hảo khẽ nắm lấy đai an toàn, không muốn cởi ra. 
Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào động tác của cô, anh hơi nhướng mày: “Em không xuống xe à?” 
“…” 
Thi Hảo ngước mắt nhìn anh, vẻ mặt mang biểu cảm anh biết rồi còn hỏi. 
Vào một đêm cách đây không lâu, Lương Tây Kinh cũng đưa Thi Hảo về biệt thự trong ngày làm việc. 
Buổi tối hôm ấy, lời Lương Tây Kinh nói không khác đêm nay là mấy, anh hứa hẹn sẽ không để Thi Hảo đến muộn. 
Sự thật lại là, ngày hôm sau Lương Tây Kinh để cho Thi Hảo ngủ say khướt đến mười giờ sáng, hơn nữa còn tự quyết định xin nghỉ cho cô. 
Bởi vậy nên bây giờ Thi Hảo không còn tin bất cứ câu nào Lương Tây Kinh nói ra để lừa cô về nhà. 
Biết ý của cô, Lương Tây Kinh hỏi: “Em không tin lời anh à?” 
Thi Hảo nhắc nhở anh: “Một tháng đến muộn một lần công ty không trừ tiền lương.” 
Tập đoàn Lương Thị có quy định rất rõ ràng liên quan đến việc nhân viên đi muộn, một tháng nhân viên đến muộn từ hai lần trở lên thì mới trừ đi số chuyên cần mà bọn họ phải có. 
Tháng này Thi Hảo chưa từng đi muộn, dù ngày mai cô có đi muộn thì cô cũng không sợ. 
Lương Tây Kinh nghe thấy vậy thì nhướng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859540/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.