Không cho cô gái cơ hội nói tiếp, cả người Lương Tây Kinh đều tỏa ra luồng khí lạnh, phát ra tín hiệu từ chối tiếp tục giao lưu với cô gái. 
Sau này cho dù vẫn còn người khác muốn làm quen thì cũng đều lùi bước trước ánh mắt lạnh nhạt của anh. 
Một lúc sau, tài xế lái xe đến cổng vườn bách thảo. 
Lương Tây Kinh ngồi vào xe. Khi tài xế hỏi anh muốn đi đâu, anh im lặng mấy giây rồi trả lời: “Nhà cũ.” 
… 
Điều khiến Lương Tây Kinh bất ngờ là nhà cũ lại có một vị khách không mời mà đến. 
Thấy người đang ngồi trong phòng khách, anh hơi mỉm cười. 
Đồng thời, sự xuất hiện của anh cũng khiến Lương Hanh bất ngờ. 
Ông đưa mắt nhìn Tiền Tĩnh Hà đang mỉm cười ngồi trên sofa, lại quay sang nhìn Lương Tây Kinh đột nhiên trở về, hỏi: “Chẳng phải cháu bảo là có việc bận à? Sao còn vội vàng về đây?” 
Vừa nghe thấy câu hỏi này của ông, Lương Tây Kinh lập tức hiểu được hàm ý khác ẩn giấu trong câu hỏi ấy. 
Anh nhếch môi cười, không chừa chút thể diện nào cho ông: “Nếu cháu biết trong nhà náo nhiệt thế này thì quả thực cháu sẽ không về đâu.” 
“…” 
Lời nói dối bị vạch trần tại trận, Lương Hanh nổi nóng: “Cháu…” 
“Ông nội Lương đừng giận.” Tiền Tĩnh Hà nắm bắt cơ hội lên tiếng, trấn an cảm xúc của Lương Hanh: “Bác sĩ đã bảo ông không nên có cảm xúc quá khích, đừng nổi nóng làm ảnh hưởng tới sức khỏe.” 
Nghe thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859534/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.