Nghe rõ những gì cô nói, Lương Tây Kinh ngước mắt lên nhìn về phía xa xa chỗ bãi đậu xe. Thi Hảo mím môi, lấy hết can đảm để hỏi anh: “Anh đi chưa thế?”
Thời gian cứ tích tắc tích tắc dần trôi qua, Lương Tây Kinh im lặng một lúc rồi nói: “Em đưa địa chỉ cho anh đi.”
Thi Hảo nhẹ nhõm hết cả người, cô nói: “Em ở ngay cổng vào chỗ tàu điện ngầm ở gần công ty ấy.”
Sau khi Thi Hảo chia sẻ định vị cho Lương Tây Kinh thì cô đứng ở bên đường chờ vài phút thì anh đến.
Mỗi lần Lương Tây Kinh muốn tan làm cùng với Thi Hảo đều sẽ bảo tài xế đi về trước, hôm nay cũng không phải là ngoại lệ.
Thi Hảo mở cửa bên ghế phụ lái rồi ngồi lên đó, nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh rồi chủ động đề nghị: “Em đói rồi, chúng ta đi ăn nhé?”
Lương Tây Kinh nhìn cô một cái, anh không nói đồng ý mà cũng chẳng nói từ chối. Xe dần dần hòa vào làn đường. Đã hơn bảy giờ rồi, đường xá cũng đã thông thoáng hơn lúc sáu giờ hơn một tí.
Lương Tây Kinh không hỏi Thi Hảo muốn ăn cái gì, anh đưa cô đi thẳng đến nhà hàng Quảng Đông vô cùng riêng tư mà hai người đã từng đi. Bữa cơm lần này là bữa cơm mà Thi Hảo ăn trong sự giày vò và yên lặng nhất từ trước đến nay.
Lương Tây Kinh không nói chuyện với cô, cô tìm chủ đề để nói mãi, sau đó cũng không tìm nữa. Ăn xong, hai người lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859525/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.