Ai mà ngờ bọn họ chỉ thử một lần thôi mà kéo dài đến hơn một năm.
Chỉ có điều Thi Hảo cảm thấy nếu như vào đêm trước ngày hôm đó Lương Tây Kinh không uống rượu say rồi hôn cô thì cô cũng sẽ không bị anh quyến rũ đến nỗi mụ mị đầu óc mà đáp lại như thế. Như thế thì sau ngày hôm đó anh cũng sẽ không nảy ra cái ý tưởng muốn hai người thử yêu đương một lần như vậy.
Quay ngược thời gian quay trở lại để nghiên cứu ngọn nguồn mới biết từ khi bắt đầu bọn họ đã không hề sáng suốt và lý trí một chút nào rồi.
Bỗng nhiên xe dừng lại, hai người lập tức thuận theo đó mà tách xa nhau ra.
Thi Hảo cụp mắt không nhìn Lương Tây Kinh nữa mà nhìn về phía cổng khu dân cư đã gần ngay trước mắt: "Tôi đến nơi rồi."
Lương Tây Kinh đẩy cửa xe ra rồi nghiêng đầu nói: "Để anh đưa em vào."
"..."
Hai người một trước một sau xuống xe. Thi Hảo đi tới bên cạnh Lương Tây Kinh: "Tôi không uống nhiều lắm."
Ý của cô là mình không cần anh đưa vào.
Lương Tây Kinh: "Anh uống nhiều lắm."
"?"
Thi Hảo bối rối nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi: "Anh nói gì cơ?"
Vừa rồi ngồi trong xe là người nào nói mình không say đấy?
Ánh mắt của Lương Tây Kinh vẫn rất thản nhiên: "Anh nói anh uống nhiều lắm, muốn đi hóng gió chút cho tỉnh rượu."
Thi Hảo cạn lời, cô vô thức muốn vạch trần lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859461/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.