Trước khi Thi Hảo bước chân vào làm cho công ty trước cô đã chút hiểu biết về Lương Tây Kinh. 
Lương Hanh rất hay tới viện mồ côi thăm cô. Lúc nói chuyện với cô, ông thường nhắc tới Lương Tây Kinh. Bởi vậy, dù là trước khi gặp Lương Tây Kinh hay là sau này sau khi đã gặp anh, trong lòng Thi Hảo thấy anh cũng không đáng sợ lắm. 
Nghe Thi Hảo giải thích xong, Lương Tây Kinh cũng vẫn chưa cảm thấy hài lòng cho lắm. 
Anh cau mày, hỏi cô: "Ông cụ hay kể chuyện về anh cho em nghe lắm hả?" 
Thi Hảo gật đầu. 
Lương Tây Kinh tò mò: "Ông hay nói với em những gì?" 
"... Em cảm thấy anh không nên biết thì tốt hơn." Thi Hảo uyển chuyển nhắc nhở. 
Lương Tây Kinh: "Hả?" 
Thi Hảo xem kỹ thời gian, cố trốn tránh vấn đề này: "Hay là anh đi hỏi chủ tịch đi, em phải đi làm rồi." 
"..." 
Thời gian đúng là không còn sớm, Lương Tây Kinh cũng không nóng vội. 
Anh nhìn tòa nhà văn phòng cách đó không xa, chậm rãi đồng ý: "Tan tầm anh sẽ tới đón em." 
Thi Hảo đang định gật đầu, bỗng nhớ tới chuyện gì đó bèn dí dỏm nói đùa: "Anh có chắc là tối nay mình không có bữa tiệc nào không?" 
Ánh mắt của Lương Tây Kinh rơi trên người cô: "Không có." 
"Ồ." Khóe môi của Thi Hảo khẽ cong lên, vẽ ra một nụ cười: "Vậy anh cứ tới đi." 
Lương Tây Kinh nắn bóp lòng bàn tay cô, dặn: "Em cứ an tâm mà làm." 
Cũng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859449/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.