Thi Hảo biết, khi Lương Tây Kinh chủ động đưa ra đề nghị thay quần áo giúp cô, chắc chắn là mục đích của anh không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng mà…
Hình như cô không từ chối anh được.
Đối diện với ánh mắt đang cố đè nén dục vọng của anh, vành tai Thi Hảo hơi nóng lên, thậm chí cô cảm thấy đầu ngón tay mình cũng đang nóng bừng.
Ánh mắt cô lấp lánh ánh nước: “... Anh có biết làm không đấy?”
Lương Tây Kinh vươn tay đón lấy quần áo rồi hỏi ngược lại cô: “Em đoán xem vào tối hôm qua, là ai đã thay quần áo cho em?”
“...” Thi Hảo lập tức cảm thấy hối hận, mình lại rơi vào bẫy do anh giăng ra rồi.
Buổi tối ngày hôm qua, sau khi ra khỏi phòng tắm, cô mệt đến nỗi không muốn động đậy dù chỉ một ngón tay, là Lương Tây Kinh đã lau khô những giọt nước còn đọng lại trên cơ thể cô, váy ngủ cũng do anh mặc cho cô.
Bây giờ cô lại hỏi anh có biết làm không, hình như đây là câu hỏi hơi bị thừa thãi.
Trước đây, Thi Hảo chưa bao giờ cảm thấy chuyện thử quần áo là một việc giày vò người ta đến vậy, càng không phát hiện cơ thể cô lại nhạy cảm đến thế.
Những nơi mà đầu ngón tay Lương Tây Kinh chạm vào đều không khỏi khơi dậy những phản ứng trực tiếp nhất trên cơ thể cô.
Hô hấp của cô chậm lại, cả người căng như dây đàn một cách khó tả.
Bên cạnh là một tấm gương đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859441/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.