Trong lối thoát hiểm tối tăm và yên tĩnh. 
Bên ngoài cánh cửa thoát hiểm dày cộp nặng nề thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân. 
Mà phía sau cánh cửa, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh ôm chặt trong lòng và hôn môi, khiến cho bầu không khí trong không gian này càng thêm ám muội. 
Cô bị anh hôn đến mức đầu óc trở nên choáng váng. 
Trong lúc lâng lâng, cô nghe thấy Lương Tây Kinh thì thầm vào tai mình: “Sau này em muốn làm gì thì đừng có nhẫn nhịn.” 
Thi Hảo nhắm mắt lại, hai tay vòng qua ôm lấy cổ anh, nói thều thào: “Anh nói gì cơ?” 
Giọng nói của Lương Tây Kinh trầm xuống: “Em không cần phải cố nhẫn nhịn bất cứ điều gì cả.” 
Anh ngậm lấy môi dưới của cô, rồi mút thật mạnh, giọng anh trầm khàn, thủ thỉ: “Nếu em muốn hôn hay ôm anh, em có thể nói thẳng cho anh biết, hoặc cũng có thể chủ động hành động luôn cũng được.” 
Đang lúc đang say đắm mơ màng, Thi Hảo không nhịn được mà hỏi anh: “Ngay cả lúc đó đang có nhiều người ở xung quanh cũng được sao?” 
Vừa rồi cô thật sự rất muốn hôn anh, thế nhưng vừa nghĩ đến bên cạnh anh có nhiều bạn bè như vậy, cho nên cô mới kiềm chế bản thân không hành động theo cảm tính. 
Lương Tây Kinh đáp: “Đương nhiên, đây là đặc quyền của em.” 
Đây là quyền lợi độc nhất mà anh trao cho Thi Hảo. 
Anh thuộc về Thi Hảo. 
Thi Hảo mấp máy môi, đang định nói đồng ý thì Lương Tây Kinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859435/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.