Mùa đông gió lạnh thổi từng cơn.
Thi Hảo hỏi xong, trơ mắt nhìn Lương Tây Kinh nhướng mày, anh lại nhìn cô chằm chằm: "Em nói gì?"
"..."
Thi Hảo đương nhiên không thể lặp lại câu nãy rồi, cô hồi hộp mím môi, chớp đôi mắt to sáng ngời: "Nếu anh không nghe thấy thì thôi bỏ đi."
Nghe vậy, Lương Tây Kinh ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng thì đang đau đớn, hỏi: "Em đang chê anh già đấy à?"
Thi Hảo nghẹn họng, cô nắm bắt điểm mấu chốt: "Anh nghe thấy rồi mà còn hỏi."
Lương Tây Kinh bị lời nói của cô làm cho câm nín, cổ họng hơi ngứa ngáy. Anh cắn chặt cơ hàm, híp mắt nhìn cô: "Hửm?"
"Không phải không phải." Thi Hảo luống cuống giải thích: "Ý của em không phải như vậy."
Để tránh đến khi về nhà không còn mạng, Thi Hảo biện hộ cho mình: "Chỉ là em cảm thấy hình như anh hơi vội thôi."
Lương Tây Kinh hiểu ý của cô, chỉ là hiểu thì hiểu, nên tính toán vẫn phải tính toán.
Anh im lặng một lúc: "Nếu em cảm thấy gấp quá, chúng ta có thể đợi."
Thi Hảo sửng sốt mấy giây, sau đó khoác tay anh đi về phía trước: "Em cũng không có ý này."
Lương Tây Kinh nhướng mày, rất hợp tác hỏi: "Vậy thì ý em là?"
Thi Hảo không biết nên nói như thế nào.
Cô cũng không thể hỏi Lương Tây Kinh là có phải anh muốn kết hôn rồi được đúng không? Hỏi như vậy có phải có vẻ cô hơi nóng vội không? Lỡ như Lương Tây Kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859427/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.