Chuyện lãng mạn cùng nhau bạc đầu dưới tuyết này không hợp để kéo dài quá lâu.
Tuyết càng rơi càng lớn, Lương Tây Kinh để mặc Thi Hảo kéo mình ở ngoài sân một lúc rồi lôi cô vào trong nhà, sau đó anh quay lại xe lấy khăn lông sạch sẽ lau khô tóc cho cô.
Tuyết tan trên mái tóc đen nhánh của Thi Hảo.
Lương Tây Kinh cau mày, thấp giọng nói: "Tóc cũng ướt hết rồi."
Thi Hảo ngẩng đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc lau tóc cho mình của anh, khóe môi cô khẽ cong lên: "Lương Tây Kinh."
Lương Tây Kinh: "Ừ?"
Thi Hảo vươn tay ra chọc chọc má anh, cố ý trêu chọc anh: "Ra ngoài hứng tuyết với em không vui à?"
"..."
"Em nghĩ gì thế?" Lương Tây Kinh rũ mắt: "Anh sợ em bị cảm."
Thi Hảo lắc đầu: "Em sẽ không cảm đâu."
Cô rất tự tin: "Tố chất cơ thể của em rất tốt đó."
Tuy nói như vậy nhưng Lương Tây Kinh vẫn không dám mạo hiểm.
Lau khô tóc cho Thi Hảo xong, anh vào trong nhà tìm máy sấy tóc. Nhưng căn nhà này còn chưa tới bước mua sắm đồ đạc, cho nên anh không tìm thấy gì cả.
"Không sao đâu." Thi Hảo nhận lấy khăn mặt nửa khô nửa ướt rồi nhìn anh: "Anh cúi đầu xuống đi."
Lương Tây Kinh cụp mắt xuống.
Thi Hảo nhón chân, phủ chiếc khăn lông lên tóc anh, lẩm bẩm: "Tổng giám đốc Lương, tóc ngắn cũng không thể xem nhẹ bỏ qua đâu đó?"
Lương Tây Kinh bị lời cô nói chọc cười.
Anh để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859420/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.