Từ Munich đến Paris rất gần.
Hơn một giờ sau, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đã đến nơi.
Thời tiết ở Paris hôm nay không phải là quá đẹp, trời đầy sương mù trông như sắp mưa.
Thi Hảo nhìn thời tiết bên ngoài một lúc rồi lại nhìn về phía người đang kéo cô đi về phía trước, Thi Hảo vẫn chìm trong sự khiếp sợ… Rốt cuộc Lương Tây Kinh đã đặt váy cưới từ khi nào vậy?
Làm sao mà bọn họn mới chớp mắt một cái là đã tới Paris luôn rồi.
"Bà xã." Thanh âm trầm thấp khàn khàn của Lương Tây Kinh vang lên bên tai Thi Hảo, tai cô tê dại, ngẩng đầu nhìn về phía anh: "Cái gì?"
Lương Tây Kinh nhếch môi, ánh mắt mỉm cười nhìn cô: "Em đang suy nghĩ cái gì thế?"
Thi Hảo đối diện với mắt anh, rất tò mò hơi Lương Tây Kinh: "Anh đặt váy cưới khi nào vậy?"
Lương Tây Kinh cười mỉm: "Vẫn chưa đặt trước."
Thi Hảo: "Hả?"
Lương Tây Kinh nắm tay cô, nói nhỏ: "Đi thử trước xem sao, nhà thiết kế ở gần đây thôi."
"..."
Thi Hảo đã hiểu.
Cô đi theo Lương Tây Kinh ra khỏi sân bay, đối diện với hai người là một trợ lý của chi nhánh công ty Hoa Duệ đã từng gặp mặt khi cô và Lương Tây Kinh đến đây công tác.
"Tổng giám đốc Lương, thư ký Thi."
Lương Tây Kinh gật đầu, giới thiệu lại bản thân với trợ lý: "Bây giờ cô ấy không còn là thư ký của tôi nữa." Anh nói thêm: "Cô ấy là vợ tôi, sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-song-khong-ten/2859410/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.