Edit: Sa
Beta: TH
“Dụ Nghiên, chúng ta cần nói chuyện.”
Dụ Nghiên đặt tách cà phê xuống bàn, đan hai tay đầy mồ hôi lại với nhau. Hai người đã ngồi trong phòng làm việc của anh được một lúc lâu rồi.
“Anh…” Dụ Nghiên há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không biết nói gì mới tốt.
“Cuối tuần này về trường cùng tôi được chứ?”
Cô cũng không có ý muốn do dự, anh vừa nói xong, cô đã đồng ý ngay: “Vâng.”
“Nơi này vẫn như trước đây.” Hai người thong thả đi bộ trên sân tập.
“Ừ.” Trần Dữ nhẹ nhàng đáp.
Hai người đi tới hành lang.
Trần Dữ chợt dừng lại, Dụ Nghiên đi cùng anh cũng ngừng theo.
Chỉ thấy cằm Trần Dữ hơi hất lên: “Còn nhớ nó không?”
Dụ Nghiên nhìn về hướng đó.
Sau đó lại thấp giọng trả lời, “Nhớ.”
“Em mang về vẽ lại đi.”
“Xì, muốn năng động, tràn đầy sức sống, muốn tiến về phía trước thì tìm người khác vẽ đi.”
“Không ngờ đã qua nhiều năm rồi mà bức tranh này vẫn còn ở đây…”
Cô cảm thấy sống mũi mình cay cay. Có lẽ đây là trạng thái bình thường của con người. Một món đồ vốn dĩ bình thường không có gì, ai ngờ mấy năm sau quay lại mới phát hiện. Ồ, hóa ra nó là cả một kho báu—-bởi vì, nó chất chứa trong mình những kỷ niệm và hồi ức của quá khứ.
“Không phải anh lái xe đến sao?”
“Tự nhiên anh muốn ngồi xe buýt.”
Dụ Nghiên im lặng ngồi trên xe, người bên cạnh cô là Trần Dữ.
Cũng không biết có phải do trùng hợp hay không mà vị trí ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-ngu/461173/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.