“Vậy nghĩa là cậu là bạn gái của tôi. Ôi, nhưng cậu cũng là người yêu của tôi nữa. Thấy chưa? Tôi cũng có bạn gái rồi này! Hoặc nên nói là tôi có một người yêu!
Muốn nói cho mọi người biết quá!”
“Hưm, có lẽ như thế tốt hơn tôi giả thiết, a mà khoan … “
Có lẽ mình thật sự là hơi ngốc chút.
“Cậu định nói chuyện này với ai?”
“Mọi người, những kẻ gần đây bảo tôi là ‘độc thân’, tôi phải khoe mới được.”
“Chắc cậu sẽ không nói cho họ biết về tôi chứ?” Kanae kinh sợ hỏi.
“Dĩ nhiên là tôi phải nói cho họ biết rồi, tôi không cần giấu diếm gì.” Yuichi cười tủm tỉm gật đầu.
Kanae há to miệng nhìn Yuichi, ngây như phỗng.
“Cậu thấy trước đây có bao giờ tôi giấu giếm chuyện gì không?”
“Không … nhưng mà … “
“Nếu không ai hỏi thì tôi sẽ không nói gì hết. Nhưng nếu có người hỏi thì tôi sẽ nói. Tại sao cậu phản ứng quá độ vậy? Không lẽ cậu muốn giữ bí mật?’
Nhưng như vậy là không bình thường!
Hai chúng ta là con trai, thế nên …
“Dù sao thì lúc trước mọi người cũng có đồn là hai chúng ta bên nhau rồi. Bây giờ chuyện thành sự thật, tôi chỉ cần công bố, quá đơn giản.”
“Yuichi, cậu có một chút xíu thường thức không hả!?”
“Thường thức? Dĩ nhiên là có rồi.”
Yuichi ăn xong miếng bánh pizza cuối cùng, uống một hớp bia.
“Tôi đang quen con trai, mà người đó là cậu. Chẳng phải đó là thường thức sao? Ý tôi là, có lẽ tôi phải xin lỗi mấy người đồng tính trên thế giới.”
Nhưng … mà …
“Dù sao thì mọi người đã nghĩ cậu là Bi, thật tình tôi không hiểu tại sao cậu rối rắm như vậy nữa.”
(Bi viết tắt của bisexual, có thể quan hệ với cả nam lẫn nữ)
… có lẽ đúng vậy, nhưng …
“Ý tôi là, tôi đoán chắc người ta sẽ xì xầm hai chúng ta một lúc, nhưng cậu biết không, chúng ta không cần quá để ý nó. Tôi muốn nói là nó chỉ là một phần của cuộc sống.”
Vậy thì cậu đừng nói cho người ta!
Ôi kệ xác nó, mình điên đầu rồi, cứ để anh ta làm gì tùy thích đi.__Kanae thầm nghĩ.
” … được thôi, cậu muốn gì thì tùy.”
Có lẽ là cậu nghĩ nhiều, nhưng từ khi cậu ở bên Yuichi thì tính tình trở nên dễ dãi, bị động. Mỗi lần Yuichi mở máy hát là Kanae chỉ có nước nhún vai thuận theo.
“Vậy, nếu có ai hỏi thì tôi sẽ không nói đúng hoặc không, được chứ?”
“Ừ thì nếu cậu thích làm thế. Dù sao như vậy càng thú vị hơn, họ sẽ không biết tin ai trong chúng ta!”
Yuichi cười toe toét, Kanae quăng lon bia rỗng vào người hắn.
“Nụ cười đó là sao hả!? Từ khi tôi bên cậu thì toàn là mớ bòng bong! A a a, ngày mai tôi sẽ ức chế hói trán mất. Tôi chẳng biết họ sẽ nói vụ này bao lâu nữa.”
Không ai tin điều Yuichi nói, chắc chắn họ sẽ tìm đến Kanae, hỏi thẳng. Dĩ nhiên Kanae đáp lại họ chỉ có một câu là ‘miễn bàn’. Cậu không định để họ biết sự thật, nhưng tại sao phải nói tỉ mỉ chứ?
Yuichi quăng cái lon đi.
“Cậu không biết chút tin tức nào sao? Quá chậm hiểu đi!”
“Nếu đó chỉ là điều cậu tưởng tượng thì sao?” Kanae khiêu khích nhìn Yuichi.
Yuichi nhún vai chào thua.
“Mọi người đều chú ý chuyện hot boy và Người Đẹp Băng Giá. Hai chúng ta luôn bên nhau nên không ai có cơ hội tìm cậu nói chuyện. Họ cứ hỏi chúng ta bên nhau như thế nào, vân vân. Mọi người thảo luận về tôi cướp đi Người Đẹp Băng Giá. Cậu có phát hiện là mình rất nổi tiếng không?”
” … Không có, tôi không nổi tiếng.”
“Cái gì? Tôi biết có hàng tá bọn con trai muốn làm chuyện đó với cậu. Rất nhiều cô gái thậm chí không ngại được cậu ôm.”
Kanae quăng lon bia vào mặt Yuichi treo nụ cười đáng khinh.
“Đừng có đùa.”
“Tôi không nói giỡn, đó là sự thật. Nhưng bởi vì cậu ở cạnh tôi quanh năm nên chuyện chết từ trong trứng nước, cậu đã quên rồi. Lần đầu tiên người ta thấy cậu sẽ không biết cậu là con trai hay gái. Mới đầu tôi cũng vậy, bị khuôn mặt của cậu hấp dẫn, nhưng giờ thì tôi biết cậu chỉ là tên con trai bình thường, dù hơi ngốc … “
Mới đầu đúng là Kanae có chút hoang mang, người ta cứ gọi cậu xinh đẹp suốt.
‘Cậu rất đẹp’ – cậu không muốn nghe nó nữa, nhưng mà, cậu không bao giờ tin điều đó.
Kanae nhìn mình trong gương biết bao nhiêu lần, không hiểu nổi vì sao người ta nghĩ rằng cậu đẹp. Biết Yuichi cũng bị mắc bẫy như thế thì cậu thấy hơi buồn bực, nhưng dù sao …
“Im đi!”
Cậu đã quăng cái lon trong tay đi rồi nên quay đầu tim cái khác để ném. Tuy nhiên, cậu không thấy hung khí nào.
Yuichi cười gian nói.
“Này, đang tìm đồ để ném hả? Sao cậu không tới quăng một cái tát cho dễ?”
“Không, tôi không có sức mạnh. Chắc chắn gần đây phải có thứ gì để ném chứ.”
“Được rồi, này.”
Yuichi ném trả lại lon cho Kanae.
“Nếu cậu rất muốn quăng đồ, cứ tới đi, Nhưng nếu cậu đánh trúng tôi thì chúng ta sẽ lại làm chuyện đó nữa.”
“Cái gì?” Kanae nhìn Yuichi trân trân.
“Chúng ta ăn uống xong rồi, kế tiếp là làm tình.”
“A, tôi mệt quá … “
“Cậu có thể ngủ nhiều tùy thích sau khi chúng ta làm xong.”
“Còn nếu tôi nói bỏ qua thì sao?”
Yuichi mỉm cười.
“Nếu mà cậu bỏ qua thì lần sau chúng ta làm trong phòng tắm. Bây giờ tôi nói cho cậu biết nhé, Kanae, không có gì thoát khỏi tay tôi khi tôi thật sự muốn nó. Khi cậu làm những điều đáng yêu thì như là đưa khúc xương cho tôi vậy, làm tôi rất muốn ăn cậu, như vậy đó.”
“Tôi không làm gì dễ thương hết!”
“Cậu có đấy. Tìm thứ gì để quăng? Đáng yêu quá đi. Là lỗi của cậu làm tôi cháy lửa, cậu phải để tôi ôm.”
“Không.”
“Cậu nghĩ sẽ từ chối tôi được không? Toàn thân cậu đều muốn tôi, khi tôi chạm vào cậu, tôi nhận ra mình muốn nữa và nữa.”
“Không được, tôi mệt lắm, cho tôi ngủ một lúc đi.”
“Bao lâu?”
” … một tiếng đồng hồ.”
“Được rồi, tôi sẽ đánh thức cậu dậy sau một tiếng nữa, rồi thì chúng ta sẽ làm tình.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]