Lâm Tầm đi thẳng đến phòng chuẩn bị sau cánh gà, từ nơi này cũng có thể trông thấy cảnh tượng trên bục phát biểu — nói là bục phát biểu, nhưng thật ra lại là một cái sân khấu vô cùng lớn, phía sau là một màn hình điện tử, bên phải mới là chế vực điều khiển, người dự thi đứng ở chỗ này thuyết trình power point. Lúc này, một đoàn đội đang chậm rãi đọc diễn cảm ppt của bọn họ. Quy mô của đội này không nhỏ, có hai mươi mấy người, đồng thời đã hoàn thành vòng đầu tư bỏ vốn thứ nhất, mục đích đến hội chợ hôm nay là kêu gọi thêm mười phần trăm cổ phần. Sản phẩm của bọn họ thuộc về căn nhà thông minh, trải qua năm năm phát triển, nhà thông minh đã trở thành tmột ngành nghề phát triển, cũng dần dần dần dần được sử dụng khắp nơi, phòng bếp thông minh còn là tiêu chuẩn thấp nhất của cuộc sống hiện đại — tiêu chuẩn thấp nhất đến trình độ nào ư, ngay cả Đông Quân có vô số công nghệ đen đều phải dựa vào phòng bếp thông minh nấu bữa sáng và bữa tối. Về phần phòng tắm, nhà kho, thậm chí đủ loại thiết bị gia dụng thông minh đều có phương hướng phát triển của riêng mình, mặc dù mỗi một thứ đều rất đắt, mua cả bộ sẽ càng quý hơn, nhưng đúng là ngành nghề này rất phát triển. Nhưng mà cho dù là một ngành nghề phát triển thì vẫn sẽ có điểm mù, đoàn đội này đang công bố một điểm mù mà bọn họ tìm được. Lâm Tầm bị bọn họ thu hút. Chỉ thấy người diễn thuyết cầm con chuột trong tay, thao tác trên màn hình một chút, bên trên máy chiếu thay đổi một tấm hình. Trên ảnh là một con mèo hoa béo ú. Lâm Tầm: “?” Hắn hỏi Vương An Toàn: “Đây là cái gì?” Vương An Toàn lật danh sách dự thi ra, trả lời hắn: “Máy nuôi mèo tự động.” Lâm Tầm tiếp tục xem, người trên bục đang hăng say chuyển đến một bức ảnh tiếp theo trên power point, một cái máy màu trắng bạc vô cùng xấu xí, cũng bắt đầu giới thiệu chức năng của nó: Một cái máy có thể giúp bạn nuôi mèo từ nhiều phương diện. Chức năng cơ bản của nó là cho mèo ăn và uống theo thời gian mà chủ nhân thiết lập, chức năng thứ hai là điều khiển mấy thứ đồ chơi như laser, bóng nhỏ để mèo của bạn được vận động đầy đủ. Hai chức năng này khá phổ thông, trên thị trường có rất nhiều sản phẩm cũng có thể làm được, nhưng chức năng thứ ba lại khá thú vị, tên là uốn nắn hành vi. Cái máy này đã khiến đội đó bỏ ra ba năm để thu thập kho số liệu khổng lồ, dùng để ghi chép và phân loại thông tin hành vi của mèo, lấy kho số liệu này làm cơ sở, bọn họ đã phát triển ra một phương án hữu hiệu để sửa chữa hành vi của chúng — khi máy giám sát kiểm tra ra mèo đang có vài hành động không tốt, như cào ghế sô pha, cắn cây cối, đẩy cốc thuỷ tinh từ trên cao xuống vân vân, người máy sẽ nhanh chóng lao tới hiện trường trừng phạt mèo, tương tự khi con mèo làm ra vài hành động được cho là tốt thì sẽ được thưởng. Dần dà, con mèo này sẽ trở thành một con mèo xuất sắc. Người thuyết trình nói bước kế tiếp của bọn họ là định khai phá chức năng chải lông và cắt móng tay, khi kiểm tra được con mèo đang ở trong trạng thái ngây thơ khi ngủ say, hoặc vừa tình ngủ, sẽ tiền hành chải lông, cắt móng tay hoặc là một vài việc mà nếu làm khi chúng nó tỉnh táo sẽ giãy giụa, việc này đòi hỏi trình độ nhạy bén của máy móc tương đối cao. Về phần tại sao chỉ nhằm vào mèo, là bởi vì còn chưa thu thập đủ thông tin hành vi của những động vật khác, điều này cũng đang nằm trong kế hoạch phát triển. Sau khi nói xong, người này lấy máy của hắn ra, lại ôm ra một con mèo vàng, bắt đầu biểu diễn ngay tại chỗ. Phản ứng đầu tiên của con mèo vầng khi nhìn thấy người máy chính là cào một cái. Phản ứng đầu tiên của người máy khi bị cào là trừng phạt con mèo. Thế là người máy và con mèo vàng thực hiện một cuộc truy đuổi ngay trên sân khấu. Tốc độc của người máy rõ ràng yếu hơn con mèo, nhưng nó dùng laser để thu hút con mèo đến bên cạnh mình. Người máy thành công dùng cánh tay máy đánh vào mũi mèo. Mèo thẹn quá hoá giận, lại cào một cái. Người máy tiếp tục truy đuổi. Dưới đài phát ra tiếng cười. Lâm Tầm: “Thiên tài.” Vương An Toàn: “Tớ thật sự không biết có người có thể nhàm chán đến mức này đấy. Đây là sản phẩm nhàm chán thứ hai tớ thấy trong ngày rồi.” Triệu Cơ Cấu: “Đâu có, việc thu thập và phân tích hành động rất lợi hại, tớ cảm thấy đủ để viết mười mấy bài luận văn.” “Vâng, bàn về công lực viết luận văn thì ai có thể so sánh với Cơ Cấu của chúgn ta chứ. Lúc cậu rời khỏi phòng thí nghiệm, thứ mà giáo viên mất đi không phải một học sinh, mà là một cái máy chế tạo luận văn.” Vương An Toàn: “Tớ không nói bọn họ không lợi hại, nhưng tớ cảm thấy nếu đã có thể phân loại ra hành động tốt và hành động xấu của mèo, vậy vì sao lại không phát minh ra một cái máy nhằm vào người, đặt ở nơi công cộng để phân biệt phần tử phạm tội, mà không phải đặt ở trong nhà để đánh nhau với mèo, điều này không có ý nghĩa.” Triệu Cơ Cấu: “Hành vi của người phức tạp hơn mèo nhiều, não mèo to được bao nhiêu chứ. Nếu phát minh ra cái mày nhằm vào người, vậy cũng không cần thiết đến hội chợ khoa học kỹ thuật tìm đầu tư, mà đã bị tăm tia mua mất từ lâu rồi.” Vương An Toàn từ bỏ đối thoại với Triệu Cơ Cấu, lay lay khuỷu tay Lâm Tầm: “Dù sao tớ cảm thấy nó rất khôi hài. Thuật Toán, cậu thấy thế nào.” Lâm Tầm đang tập trung nghịch điện thoại: “Tớ đặt trước một cái cho Con Trỏ Chuột.” “Nhìn đi.” Triệu Cơ Cấu nói: “Tiềm lực thương nghiệp to lớn đấy. Không cần đến vòng cuối cùng, tớ cảm thấy sẽ công ty thú cưng lập tức thu mua nó.” Vương An Toàn: “Ờ, tớ thua. Trên thế giới vẫn có quá nhiều người nhàm chán.” Lúc bọn họ đã nói chuyện, Lâm Tầm cũng đã tìm được trang web bán máy nuôi mèo tự động, chốt một đơn bản sơ cấp — bản cao cấp còn chưa xuất hiện, cũng không có bản trung cấp. Hắn hỏi Vương An Toàn: “Đây là sản phẩm nhàm chán thứ hai, vậy nhàm chán thứ nhất là gì?” “Cậu căn bản không thể ngờ được bọn họ nhàm chán đến mức nào đâu, bọn họ còn đang chào hàng ở hậu trường kìa, tớ đã mua một cái, chờ cậu thuyết trình xong sẽ đưa cậu.” Vương An Toàn nói. Lâm Tầm: “Nếu đã nhàm chán thì sao còn phải đưa tớ?” Vương An Toàn: “Nó rẻ.” Lâm Tầm còn muốn nói cái gì đó, nhưng đã không có thời gian cho hắn tấn công Vương An Toàn, bởi vì trên sân khấu đã tiến hành đến bước đặt và trả lời câu hỏi. Cũng không có nhiều người xem cảm thấy hứng thú với nguyên lý của máy nuôi mèo lắm, bọn họ đang hỏi mấy câu nhạt nhẽo như “Cái máy này có thể leo đến chỗ cao không” cùng với “Mèo sẽ thích người máy này hơn thích tôi sao”. Khi Lâm Tầm đọc lại power point lần ba, thời gian đặt câu hỏi đã hết, người này một tay ôm mèo vàng, một tay cầm máy nuôi mèo đi xuống sân khấu. Năm phút dành cho ban giám khảo chấm điểm, thế là Lâm Tầm lại đọc power point lần nữa. Đối với hắn mà nói, hắn không thể làm được việc giới thiệu sản phẩm một cái truyền cảm được, ưu điểm duy nhất của hắn có lẽ là mạch suy nghĩ về vấn đề chuyên nghiệp khá rõ ràng. Nhưng hội chợ khoa học kỹ thuật cũng không phải nhằm vào giới giáo dục, mà người dân và nhà đầu tư cũng không cần giảng giải về nội dung quá mức chuyên nghiệp — đương nhiên, cũng không thể quá lan man, bạn phải lấy ra được ý tưởng có thể thực hành hoặc là sản phẩm, sau đó đóng gói nó thật xinh đẹp, để nhà đầu tư cảm thấy hứng thú, người xem cũng thấy say sưa ngon lành. Lâm Tầm cảm thấy có lẽ mình không phải người biết bốc phét nhất, nhưng chắc chắn sẽ là người đọc power point nhiều nhất. Slide đầu tiên xuất hiện, bối cảnh màu lam được trang trí bằng những khối lập phương ngang dọc, nó khiến Lâm Tầm cảm thấy tỉnh táo. “Chào mọi người.” Hắn nói với dưới sân khấu. Dưới bục vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, có vẻ còn nhiệt tình hơn người thuyết trình lúc trước. Lâm Tầm tự nhủ chẳng lẽ ppt của Cơ Cấu đẹp đến mức này sao. Nhưng ba giây sau, hắn mới ý thức được không phải người ở dưới sân đang nhìn màn hình sau lưng mình, mà là mặt mình. Đây không phải lần đầu xảy ra chuyện này, trình độ kỹ thuật của hắn vĩnh viễn không chiếm được sự chú ý lớn nhất, điều này khiến Lâm Tầm lại ăn một miếng chanh. Hắn ho một tiếng, không tám nhảm với người xem nữa, mà dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính: “Đầu tiên, tôi muốn kể cho mọi người về phép thử Turing.” Dưới bục nói: “Được!” “Khi chúng ta đang nói chuyện với một chủ thể khác cách nhau một bức tường, mà không phân rõ đối diện là người hay là máy móc, sẽ có thể thừa nhận đối phương có trí tuệ của con người.” Lâm Tầm nói: “Trên thị trường có rất nhiều người máy có thể trò chuyện được, có đôi khi tôi sẽ nghĩ, nếu như chúng ta có thể đối thoại trôi chảy với một trí tuệ nhân tạo, có nghĩa là nó đã có được trí thông minh của con người, như vậy tương tự, phải chăng có thể thừa nhận nó đã có năng lực hành vi của con người không.” Dưới bục yên tĩnh, Lâm Tầm tiếp tục. “Lấy một ví dụ đơn giản, tôi hỏi một người máy là: “Trời sắp mưa, nên làm như thế nào?” nó sẽ trả lời: “Đóng cửa sổ, chuẩn bị ô che mưa, chuyển đồ ở bên ngoài vào trong phòng”. Lúc này nó là một người máy có thể trò chuyện. Nhưng nếu như tôi giao quyền khống chế cửa sổ, ô che mưa, đồ ở bên ngoài cho nó, cũng để nó nghe tự đưa ra phán đoán, nó sẽ lập tức đóng cửa sổ, cầm ô che mưa tới cửa, chuyển đồ ở bên ngoài vào trong phòng. Cũng không cần mệnh lệnh cụ thể như “Đóng cửa sổ” nữa, chỉ cần nhận được thông tin dự báo thời tiết là “Trời sắp mưa” thôi.” “Bên cạnh chúng ta có rất nhiều thiết bị gia dụng thông minh và rất nhiều hệ thống thông minh, mỗi một cái đều căn cứ vào kết quả của bộ cảm biến để chấp hành công việc của mình, giống như tay chân và nội tạng của chúng ta vậy. Chúng ta cho ra mệnh lệnh là tín hiệu thần kinh, có chức năng của đại não, nhưng thật ra trí tuệ nhân tạo cũng có thể thực hiện quá trình này. Tôi và nhóm của tôi đã làm một việc, thành lập một hệ thống siêu cấp có thể kết nối với tất cả thiết bị trí tuệ nhân tạo, đồng thời tính toán quản lý chúng. Đầu tiên, chúng tôi gọi khái niệm này là — động cơ.” Vừa nói xong hai chữ “động cơ”, Lâm Tầm kết thúc phần mở màn bình thường không có gì lạ này, chuyển sang slide kế tiếp. Dưới bục bỗng nhiên yên lặng hẳn đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]