Chương trước
Chương sau
Lâm Tầm thấy vậy, nghĩ thầm, chắc hẳn lúc này nhân viên đạo cụ đang rất vui vẻ đi. Làm giả lâu như vậy, rốt cuộc lần này đã làm được như thật — thật như hắn “mần” được nam thần ấy.
Vui vẻ đến mức mặt trắng bệch.
Vui vẻ đến mức hai mắt trợn ngược, suýt nữa thì đổ ra sau.
Trong khoảnh khắc ngay sau đó, Thường Tịch đập vào cổ tay cậu ta, cổ tay nhân viên đạo cụ chịu lực, ngón tay buông ra, con mắt bay trở lại không trung.
Nhân viên đạo cụ há miệng thở dốc, không nói nên lời, trong cổ họng phát ra những tiếng “ặc ặc”, hai chân mềm nhũn không đứng được, Thường Tịch đỡ cậu ta một chút, đặt cậu ta lên trên bàn dài.
Nhân viên đạo cụ suy yếu nằm trên bàn dài thở dốc, giống như một con cá sắp mất nước mà chết, qua khoảng một hai phút, có lẽ là đã thích ứng với hoàn cảnh này, hoặc có lẽ là thấy vài thứ kia không đột phá được kết giới, sắc mặt cậu ta mới tốt hơn chút, chống khuỷu tay xuống để đứng dậy— kết quả vừa quay mặt, liền trùng hợp đối diện với đôi mắt của người bị mổ bụng trên bàn dài.
Lại là một tiếng hét thảm, Lâm Tầm biết người này đã xong thật rồi. Nhưng hắn không rảnh quan tâm, Thường Tịch cũng không để ý nữa, chỉ có Bích Hải tiên tử tốt bụng thả lên trên đầu cậu ta một chiếc khăn vuông màu lam.
Nhân viên đạo cụ đã mất tỉnh táo, lẩm bẩm nói lung tung.
“Tôi biết mấy người lừa tôi, tôi không nên sờ...”
“Tôi không nên để quên cục sạc...”
“Có ba con trên trần nhà hướng tây nam, hai con góc chéo tây bắc, tủ lạnh còn có cái gì đó.” Lâm Tầm lấy bàn phím ra, vừa chỉ huy, vừa nhân lúc mọi người đều không chú ý đến hắn mà khởi động bàn phím, phóng virus và kiếm khí nén đến chỗ ma vật.
“Thi khối đang biến người, chú ý đánh tan. Bên tay trái Ngự Lôi chân nhân có một con sắp biến thành người, phía sau Vạn Thiền đại sư có hai con. Phu nhân chú ý đằng sau.”
“Hướng chéo đông nam có một con, vị trí không tốt, sư phụ có thể giúp một tay không, Lôi Đình chân nhân đừng cử động.”
Đại não Lâm Tầm vận chuyển với tốc độ cao nhất, thật ra sắp xếp tiết tấu cuộc chiến là một vấn đề rất quan trọng, sắp xếp tốt thì có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, giống như một chương trình tối ưu hoá vậy.
Ví dụ như có một ma vật xuất hiện ở hướng chéo đông nam, muốn tấn công đại trận Chư Thiên Tinh Đấu, Lôi Đình chân nhân phụ trách khu vực đông nam nhìn thấy, đại khái là nếu rời khỏi cuộc chiến hiện tại sẽ khiến đồng đội Thanh Dương Tử của ông gánh chịu trận chiến bên này một mình. Mà cùng lúc đó lão Hoắc không có ma vật, đang ở bên cạnh đại trận, nhìn thấy phía đông nam có ma vật cũng sẽ phi tới giải quyết — nhưng lúc ông đến, có lẽ Lôi Đình chân nhân đang đánh quái rồi.
Như vậy sẽ gây ra hai hậu quả, một là đồng bạn của Lôi Đình chân nhân sẽ gặp nguy hiểm, một cái khác chính là lão Hoắc di chuyển không có hiệu quả, lúc này, Lâm Tầm sẽ phải phán đoán tình huống ở phía đông nam và ở tủ lạnh xem chỗ nào nguy hiểm nhất, do đó phải để ai tới đối phó với thượng ma vật ở góc chéo đông nam. Đương nhiên, tiền đề là phán đoán và phản ứng của hắn phải nhanh hơn trực giác phản ứng của Lôi Đình chân nhân và lão Hoắc, nếu không, mệnh lệnh sẽ xảy ra xung đột với hành động của bọn họ, loạn thành một nồi cháo — mà nếu từ bỏ không đưa ra mệnh lệnh, để bọn họ chiến đấu tự do, cũng sẽ loạn thành một nồi cháo.
Nhưng mà bàn về tốc độ vận hành của đầu óc, trừ máy tính ra, Lâm Tầm chưa sợ ai bao giờ.
Theo từng tiếng chỉ huy của hắn, tình hình vốn đang hỗn loạn cũng đã sáng sủa hơn. Khối thây trên mặt đất và trong tủ lạnh sẽ tổ hợp thành con rối thi thể một lần nữa, máy móc thong thả bay lượn ở trong phòng, lúc này chúng nó ngoài xấu xí ra thì không còn tấn công nữa. Bốn góc phòng và tủ lạnh sẽ tràn ra oán khí ma vật màu đen không thành hình, đa số là kỳ Kim Đan, dùng thuật pháp tiên đạo có thể khắc chế, nhưng nếu một ma vật đang bay lượn, không bị kiềm chế gặp con rối thi thể chưa bị đánh nát, chúng nó sẽ kết hợp thành một, sức chiến đấu thành tăng gấp bội, có thực lực gần bằng kỳ Nguyên Anh — phải biết rằng, trong tiên đạo cũng chỉ có mười lăm mười sáu tiền bối đạt tới kỳ Nguyên Anh thôi.
Các tiền bối vẫn luôn bị hao tổn linh lực, ma vật lại vô cùng vô tận, cho nên dù bây giờ nhìn trận chiến có vẻ rất thuận lợi, nhưng Lâm Tầm vẫn lấy kiếm, ra chiêu trước mặt các tiền bối, lúc nhanh chóng niệm chú còn yên lặng tính toán linh lực còn thừa của bọn họ, cố gắng làm càng nhiều tiền bối còn thừa linh lực gánh vác nhiều nhiệm vụ chiến đấu một chút, tiền bối còn thừa ít linh lực có thời gian thở dốc, hơn nữa còn muốn phải xử lí những sai sót, cố gắng để đảm bảo thực lực của Tiêu Dao Tử tiền bối có cảnh giới cao nhất trước mắt, để bảo đảm nếu xuất hiện ma vật thực lực cực cao, ông vẫn có sức để đánh một trận.
Mà vừa ngăn cản ma vật tấn công, còn phải bảo đảm quan sát các nơi, tìm kiếm dấu vết của cái khe — đây cũng là mục đích chính bọn họ đi vào nơi này.
Ba phút, lão Hoắc đã giải quyết xong ma vật ở góc chéo đông nam. Lâm Tầm lập tức chú ý tới trước mắt sư phụ có khoảng cách tốt, hắn nhanh chóng nói: “Sư phụ giúp trần nhà góc đông nam luôn.”
Lão Hoắc chém một chưởng ra không trung, sau đó mới bay đi, thế đi của ma vật ở trần nhà góc đông nam cứng lại, Lôi Đình chân nhân đánh ra một tấm phù chú, nói một tiếng: “Phối hợp tác chiến rất tốt!”
Lâm Tầm mỉm cười, tiếp tục chỉ huy.
Một lúc sau, Thường Tịch hỏi hắn: “Có thể đánh bao lâu?”
Lâm Tầm: “Hai giờ.”
Không chờ Thường Tịch nói gì, hắn nói: “Một nhân tố không ổn định, nhân viên đạo cụ là phàm nhân, nếu bị cảm nhiễm, chúng ta sẽ—”
Còn chưa dứt lời, hắn bỗng nhiên nhìn thấy một luồng sáng lạ!
Lâm Tầm không thèm chớp mắt, trở tay vung bàn phím lên, bàn phím nhanh chóng biến thành kiếm, “keng” một tiếng, mũi kiếm va chạm với đao nhọn, khiến gang bàn tay hắn tê dại.
Hắn quay đầu lại, thấy nhân viên đạo cụ sắc mặt xanh trắng, ma khí đen sù quấn quanh cả người, nhếch miệng cười với hắn, tay trái vung dao nhọn màu bạc, lại đâm tới phía hắn lần nữa!
“Keng” một tiếng, lần này là Thường Tịch dùng thiền trượng chặn công kích.
Thường Tịch: “Kim Đan hậu kỳ.”
Lâm Tầm mím môi, phân lực chú ý ra xem chương trình trên người nhân viên đạo cụ.
Nhân viên đạo cụ một tay vung dao, một tay thành quyền, một chiêu thức tổ hợp đánh úp về phía hắn — đòn tấn công kỳ Kim Đan lấy cách nén là chính, xem ai có thể đủ nhẹ nhàng dùng nhiều linh lực nhất để ra chiêu. Nhưng giữa nén và nén cũng có sự khác biệt.
Hai video cùng độ dài, một cái là video 3D phức tạp, một cái là video đen trắng, video thứ hai có thể nén đến mức nhỏ nhất, video thứ nhất lại không thể, bởi vì lượng tin tức trong đó là khác nhau, mà nếu cứ muốn nén nó lại rất nhỏ, cũng chỉ có thể hy sinh chất lượng video — cái này gọi là nén có tổn hao(*).
(*) Nén có tổn hao là dạng nén chỉ cho phép phục hồi lại một phần dữ liệu gốc, vì thế có thể làm mất một lượng thông tin để đổi lại khả năng nén giảm dung lượng tốt hơn.
Nếu đổi lại thành lý luận tu tiên thì chính là chiêu thức càng đơn giản dễ hiểu, càng có thể chồng lên nhiều linh lực, chiêu thức càng phức tạp, đa dạng và biến hóa, khả năng chịu tải linh lực càng nhỏ!
Kiếm khí nén của Lâm Tầm và đòn tấn công của nhân viên đạo cụ bây giờ đúng là hai cái tương phản cực đoan. Hắn không do dự khởi động một thuật toán ở giao diện chương trình của mình, mở kiếm khí nén ra, trường kiếm trong tay nhanh chóng đập lên cổ tay và dao nhọn của nhân viên đạo cụ, nhân viên đạo cụ không thể cầm chắc, dao nhọn rơi xuống đất keng một tiếng, Thường Tịch sư huynh đột nhiên đẩy cậu ta về phía sau, đúng lúc bị Bích Hải tiên tử tiếp được, dải lụa trong tay cô bay múa, nhìn như mềm mại, thật ra lại rất cứng cắn, cộng thêm có đan dược dồi dào tiếp viện, chỉ chốc lát sau đã đánh ngã nhân viên đạo cụ xuống đất.
Thường Tịch: “Chiêu vừa rồi là gì?”
Lâm Tầm cười: “Đi ra ngoài sẽ nói cho anh.”
Lại mười lăm phút trôi qua.
Tiêu Dao Tử nói: “Đã tra xét xong hết các ngóc ngách, không có dấu hiệu cái khe.”
Lâm Tầm nhíu mày nhìn hướng đi ma vật trên đại trận Tinh Đấu: “Ma vật vẫn cuồn cuộn không ngừng, cái khe không ở nơi này, thì chỉ có thể ở một nơi rất gần. Làm phiền Thải Hà nguyên quân đẩy cửa sắt bên tay phải một chút.”
Toàn bộ khu vực hầm đã được tra xong, trước mắt chỉ có khu vực đằng sau một cánh cửa sắt đang đóng là chưa được kiểm tra, nhưng lại không có bất kì ma vật nào trào ra từ hướng đó.
Thải Hà nguyên quân vung trường đao, dùng sống đao đập mạnh vào cửa sắt, ba giây sau, cửa sắt bị đẩy ra vang lên tiếng kẽo kẹt.
Trong cửa toả ra ánh sáng màu trắng xanh, đồng thời có hơi nước ùa ra ngoài, thậm chí khí lạnh còn truyền tới bên cạnh Lâm Tầm. Xem ra, bên trong chính là “hầm băng” mà nhân viên đạo cụ đã từng nói.
Thải Hà nguyên quân bước vào, vừa xem xét tình huống, vừa truyền tin về bên này: “Tất cả đều là băng, không có ma vật, nhưng mà còn có một cái tủ lạnh, Toán Nhi, có thể mở ra không?”
Lâm Tầm nhìn trận Tinh Đấu, nói: “Phòng bị xong thì có thể.”
Tiếng đẩy nặng nề truyền đến, ba giây sau, giọng nói chần chờ của Thải Hà nguyên quân vang: “Trong tủ lạnh vẫn là đống tay chân cụt, nhưng mà tôi thấy không đúng lắm, có hơi giống thật, Bích Hải muội tử, cô tới đây—”
Lâm Tầm nhanh chóng lên tiếng: “Bảo vệ nguyên quân!”
Đây là dự phán, nếu thứ trong hầm băng không phải giả, thì đó chính là thi thể thật sự, cũng chính là nơi phát ra oán khí trong toàn bộ không gian này!
Đám người tiên đạo ở gần cửa lập tức ùa vào phòng.
Còn chưa vào hết, chỉ nghe thấy một tiếng “A!” dồn dập, tiếp theo là tiếng đánh nhau ầm ầm, từng tiếng một cực kì mạnh mẽ, giống nhưng là từng quyền đấm vào thịt, khiến người ta phát rợn.
Đại trận Tinh Đấu nhanh chóng tìm ra ma vật mới, một con thi quái thật lớn màu xanh đậm, có sáu cánh tay lớn nhỏ khác nhau, trên đầu mọc đầy bướu thịt, trên người có vô số phần vụn thi thể.
Sau năm phút đánh nhau, bên trong truyền đến một tiếng quái vật rơi xuống đất ầm ầm, mọi người kéo thi quái xấu xí này ra, trong không gian lập tức tràn ngập một mùi protein biến chất tanh tưởi.
Tuy rằng rất không thoải mái, nhưng Lâm Tầm vẫn thở phào nhẹ nhõm, may mà dự phán kịp thời, không có ai bị thương nặng, Thải Hà nguyên quân cũng chỉ bị hoảng sợ.
Nhưng một tình huống xuất hiện.
Hiển nhiên lão Hoắc cũng phát hiện ra, nói: “Bên trong cũng không có dấu vết của cái khe.”
Thần Cơ chân nhân nói: “Không thể nào, chúng ta căn cứ vào đại trận định vị, cái khe nằm ở chỗ này, ở đây cũng chỉ tầng hầm là có ma khí dày đặc. Chúng ta tiếp tục tìm kiếm.”
Mấy người bọn họ vừa tiếp tục tìm kiếm trong hầm băng, vừa bàn bạc.
Lâm Tầm càng nhíu mày chặt hơn, hắn tổng hợp tất cả tin tức đã biết trong đầu.
Định vị không sai, địa điểm cái khe ở trong toà nhà này, cái khe chỉ xuất hiện dưới mặt đất, cho nên là ở tầng hầm này, hầm băng có thứ như thi thể con người, thỏa mãn điều kiện ma vật ra đời, tầng hầm còn có ma vật cuồn cuộn không ngừng, chỉ nơi có cái khe mới xuất hiện loại tình huống đó.
Tổng kết lại, nhất định cái khe phải ở chỗ này.
Nhưng vì sao lại không tìm thấy? Ở trong lớp xi măng sao? Hay là ở dưới lớp đất? Hay là ở nơi sâu hơn nữa?
Nơi sâu hơn nữa…
Hệ thống nhắc nhở, miêu tả nhiệm vụ, mọi người đến phía tây thành phố, tâm trạng sẽ trở nên sa sút.
Mọi người đến phía tây thành phố…
Trong đầu hắn như có một tia sét, cả người lạnh lẽo!
“Lạc, chiếu bản đồ tàu điện ngầm. Mau!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.