Chỉ thấy lão Hoắc đầu tiên là nhìn hắn như có điều suy nghĩ, tiếp đó dần dần vui mừng quá đỗi: “Không tệ! Không tệ! Chính là đạo lý này! Ta hấp thu linh khí, năm này tháng nọ, kinh mạch trong cơ thể dần dần có tạp chất đọng lại. Nhưng lão già Tiêu Dao Tử cả ngày chỉ biết đánh đàn đánh cờ, uống cẩu kỷ, tĩnh tọa dưỡng thần, cho nên kinh mạch thông suốt hơn ta.”
Lâm Tầm chó ngáp phải ruồi, không nghĩ tới mấu chốt của sư phụ lại ở chỗ này.
Hắn nghĩ, nếu mình thông qua giao diện trình biên dịch kiểm tra số liệu thư mục tệp tồn trữ của lão Hoắc, trực tiếp thủ tiêu những số liệu rác kia đi, có phải sẽ trực tiếp giải quyết được vấn đề này hay không?
Hắn liền hành động, tập trung sự chú ý lên trên người lão Hoắc.
Giao diện màu xanh dần dần hiện lên, nhưng Lâm Tầm lại phát hiện thanh công cụ phía trên giao diện là một màu xám tro đơn giản, có nghĩa hắn không có quyền hạn truy cập. Nói cách khác, hắn không thể debug chương trình của lão Hoắc, không thể sửa đổi chương trình của ông, cũng không thể tìm kiếm thứ khác được.
Nhưng hắn nhớ rõ ràng, mình thấy những giao diện biên dịch khác… ví dụ như Vương An Toàn và Triệu Cơ Cấu, thanh công cụ lại sáng.
Đây là vì sao?
Thừa dịp lão Hoắc trầm tư suy nghĩ về tình trạng cơ thể của mình, hắn cũng bắt đầu suy nghĩ.
Mình, Vương An Toàn, sư phụ, có cái gì khác nhau sao?
— Có!
Vương An Toàn không tu tiên, là một người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-ngu-c-tu-tien/1008125/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.