Edit by William_1405
Lục Yêu muốn cười, nhưng ngại mặt mũi của người nào đó nên nhịn lại.
Anh bước đến phía sau Ngu Liễu, sau khi con ngỗng lớn kêu cạc cạc lao tới anh tay mắt nhanh lẹ nắm cổ nó xách lên.
"Cạc cạc cạc!"
Ngỗng lớn nổi giận, đạp chân đập cánh vùng vẫy dưới tay Lục Yêu.
Ngu Liễu thoát khỏi miệng ngỗng lớn, khom lưng chống đầu gối thở hồng hộc.
Lục Yêu mặc ngỗng lớn vùng vẫy, xách nó như xách gà con: "Con này là ác bá nổi tiếng trong trấn, cậu trêu nó làm gì?"
"Không có! Tôi chỉ chào hỏi nó."
Ngu Liễu oan uổng: "Ai biết tính cách nó như vậy, từ giao lộ dưới kia đuổi tôi đến nơi này, mệt chết tôi rồi."
Lục Yêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Bị mổ?"
Ngu Liễu tạm ngưng tức giận, xua xua tay: "Không có, nhưng suýt nữa thì bị."
Cậu chạy đến mức trán đã toát một tầng mồ hôi mỏng, hai gò má hồng hào xinh đẹp, ngọn tóc mềm mại bị gió thổi lắc lư, vừa nhìn liền biết xúc cảm rất tốt.
Lục Yêu trầm mặc không lên tiếng đổi tay xách ngỗng lớn: "Được rồi, đi vào trước đi, dưa hấu lớn cứ ôm như vậy cũng không biết mệt sao?"
Đúng thật khá nặng, Ngu Liễu ôm dưa hấu xoay người đi vào hậu viện.
Lục Yêu thu hồi tầm mắt nhìn về phía ngỗng lớn kia, nhớ tới vừa rồi Ngu Liễu binh hoang mã loạn[1] chạy về phía anh, dùng bàn tay vỗ hai cái xuống trán con ngỗng, không nhịn được cười lớn.
[1] Binh Hoang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-ngot/3592120/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.