16. 
Số tiền 100.000 tệ tháng này mãi vẫn chưa chuyển vào thẻ ngân hàng. 
Tôi sững sờ, dường như hiểu ra điều gì đó. 
Thông tin nói Trần Đăng xuất ngoại nhiều năm, đến khi mười sáu tuổi mới trở lại nhà họ Trần, bắt đầu học tập quản lý sản nghiệp. 
Mà năm đó trùng hợp là năm đầu tiên con trai cả nhà họ Trần qua đời. 
Gió đêm thổi càng thêm lạnh, Trần Đăng cởi áo khoác ra khoác lên người tôi, xung quanh thoang thoảng mùi gỗ thông dễ chịu. 
Lời nói của anh mang theo áy náy nồng đậm: “Là anh nợ em.” 
“Em muốn một lời giải thích.” 
Mười năm qua, tin tức của anh luôn vô tình lọt vào tai tôi. 
Tổng giám đốc Trần tiếng tăm lẫy lừng, hoàn toàn trái ngược với người có cuộc sống dưới cống ngầm là tôi. 
Tôi từng nghĩ tới chuyện đi tìm anh, cũng từng nghĩ về ý nghĩa của sự đoàn tụ vô số lần vào nửa đêm. 
Tôi càng sợ anh đã thật sự quên tôi, sợ rằng anh sẽ nhìn tôi đầy thương hại nói một câu: “Em thật đáng thương”. 
Về sau tôi đành ngầm thừa nhận, 100.000 tệ được chuyển vào thẻ mỗi tháng chính là lời đáp lại của anh đối với tôi. 
Một cô gái mù sao dám khẩn cầu sự ưu ái của người ngồi trên ngai vàng được. 
Nhưng giờ đây anh thật sự đã trở lại, khác với tưởng tượng của tôi, dáng vẻ của anh hèn mọn, như thể thận trọng cố gắng bước vào cuộc sống của tôi một lần nữa. 
“Giang Chúc, em thật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-nen-trong-gio/2935359/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.