20.
Cuốn sách bán rất chạy, cô gái biên tập gọi điện cho tôi nói đang chuẩn bị xuất bản lần thứ hai.
Trần Đăng ôm lấy tôi từ phía sau, giọng nói trầm thấp cực kỳ quyến rũ.
“Nhà văn Giang, anh cũng muốn đọc sách của em.”
Tôi cười đẩy anh ra.
“Khó mà làm được.”
Nam chính trong sách là anh, tôi xấu hổ chết đi được.
Cho đến ngày hôm đó, tôi tìm thấy trong phòng làm việc của anh một chồng sách mới, bảo mẫu ở phía sau tôi cười nói:
“Anh Trần mua cả một kho hàng, đều là cùng một cuốn sách, tôi đoán chắc là nó thuộc về cô đấy cô Giang.”
Trên đầu giường Trần Đăng vẫn còn còn chiếc lọ ngôi sao mà tôi đã tặng anh mười năm trước
Ta mở ra, mùi hương của giấy cũ phủ đầy bụi ập tới.
Tổng cộng 290 viên.
29, tổng các nét trong tên của chúng tôi.
Cửa phòng bị mở ra, anh mỉm cười giúp tôi cho ngôi sao trở lại lọ.
“Ngôi sao vẫn thế.”
“Nhưng em không thể nhìn thấy nó nữa.”
“Em có thể nghe thấy nó mà.”
21.
Đêm đó, Trần Đăng vì tôi mà đốt pháo hoa khắp thành phố.
Từng chùm pháo hoa nối tiếp nhau bay lên, tiếng nổ lách tách vang bên tai không dứt, sau đó là tiếng xì xèo.
Anh nắm lấy tay tôi, hướng dẫn tôi đốt một cái.
Sau đó cùng nhau bịt lỗ tai, cười chạy đi.
Sau lưng truyền đến một tiếng đùng, nó theo quỹ đạo bay lên trời, thắp sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-nen-trong-gio/2935355/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.