“Xin hỏi —— Cậu đang đợi người sao ——”
JaeJoong ngẩng đầu, nhìn YunHo mang theo nụ cười đầy quen thuộc mà nhìn mình.
JaeJoong đứng lên, phủi phủi cát trên người, giả bộ như không phát hiện mà xoay người bước đi.
“JaeJoong ——” YunHo đưa tay muốn kéo lấy cậu, lại bị JaeJoong hất ra: “Đừng chạm vào tôi —— Tôi không muốn khiến anh buồn nôn ——”
YunHo xông tới trước mặt JaeJoong, vươn tay ngăn cậu lại: “Bởi vì anh hồ đồ nên mới có thể nói ra loại lời đó —— JaeJoong —— Em nghe anh giải thích ——”
“Không cần.” JaeJoong vẫn không nhìn anh như trước: “Tôi không có hứng thú.”
“JaeJoong ——” YunHo cầu khẩn: “Anh biết anh rất khốn nạn —— Anh không nên không tin tưởng em ——”
“Hừ ——” JaeJoong hừ một tiếng: “Còn gì nữa ——”
Thấy JaeJoong để ý đến mình, YunHo lập tức bắt đầu quở trách tội ác của bản thân: “Anh không nên không cho em cơ hội nghe em giải thích —— Anh không nên đẩy em —— nói những lời quá đáng như vậy ——”
“Anh có cảm thấy bản thân tội ác tày trời, mười tội nặng nhất cũng không bằng không?!” JaeJoong nhìn anh.
“Đúng ——” YunHo vội vàng gật đầu.
“Có cảm thấy bản thân không thể tha thứ không?!”
“Đúng đúng ——”
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” JaeJoong đưa ra kết luận, xoay người muốn đi.
“JaeJoong ——” YunHo kéo JaeJoong lại, vẻ mặt tự trách: “Em thực sự —— không thể tha thứ cho anh sao ——”
“Tạm thời tôi không muốn tha thứ cho anh.” JaeJoong nghiêm túc nói.
“Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-lua-truoc-anh-trang/2201457/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.