YunHo đổi sang phòng bệnh dành cho thượng khách, hiếu kỳ nhìn JaeJoong đang bận rộn.
Cẩn thận thổi nguội bát cháo hải sản mới mua về, dùng thìa đút cho YunHo.
“JaeJoong —— Cậu cũng ăn một chút đi ——” YunHo quan tâm nói.
“Anh ăn trước đi.” JaeJoong cố chấp: “Anh ăn no rồi tôi mới ăn.”
“Mấy ngày nay cậu đi đâu thế ——” YunHo nhìn vào đôi mắt trong veo của JaeJoong: “Giống như biến mất vào trong hư không vậy ——”
“Tôi đi xử lý chút chuyện.” JaeJoong dùng khăn giấy lau lau khóe miệng của YunHo: “Anh nhớ tôi rồi sao ——”
“Ừm ——” YunHo cười nói: “Buổi tối lúc ngủ một mình, có chút nhớ JaeJoong đó.”
“Vậy mấy ngày này tôi sẽ ở đây cùng anh.” Trên mặt của JaeJoong lộ ra vẻ tươi cười đầy thỏa mãn.
“JaeJoong ——” YunHo cẩn thận hỏi: “Cậu —— không phải người bình thường đúng không ——”
“Sao lại hỏi như vậy ——” JaeJoong nhìn YunHo.
“Có lúc thì rất rảnh rỗi, nhưng có khi lại rất bận bịu, không cần đi làm, nhưng không hề gặp phải rắc rối về tiền bạc ——” YunHo chậm rãi nói: “JaeJoong —— hẳn là đứa con của một gia đình rất giàu có nhỉ ——”
“Đúng vậy.” JaeJoong gật đầu: “Sau khi ba tôi qua đời, đã để lại cho tôi một khoản tài sản.”
“Thì ra là như vậy.” YunHo nói: “Một mình cậu làm hết tất cả, nhất định là rất khổ cực.”
“Tôi có một người giúp đỡ rất tốt.” JaeJoong nghĩ đến YooChun vì mình mà bán mạng, lộ ra một mạt tiếu ý, tên kia, hẳn là vì JunSu nên mới liều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-lua-truoc-anh-trang/2201448/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.