Ánh nắng vào buổi sáng tinh mơ vừa sạch sẽ mà trong lành.
Đem thùng chứa hoa quả khô cuối cùng mang lên chiếc xe vận tải nhỏ, YunHo lau lau cái trán đầy mồ hôi.
Nhìn tấm biển ‘Jung ký bách hóa’ đơn giản, YunHo lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Tấm biển đó là tự tay ba làm năm đó.
Ba ——
Ba có khỏe không ——
Con kinh doanh cửa hàng của ba rất tốt ——
Ba có nhìn thấy không ——
“YunHo ——” Bà Jung từ trong cửa hàng đi ra, một bên lau mồ hôi trên trán của con trai mình, một bên lo lắng nói: “Sao dậy sớm vậy ——”
“Sắp đến tết rồi, nên người đặt hàng đặc biệt nhiều.” YunHo cười đầy hài lòng: “Việc buôn bán của chúng ta càng ngày càng tốt! Ba —— chắc chắn cũng rất vui vẻ ——”
“Ba của con là người vui vẻ nhất, vì có một đứa con trai như con ——” Bà Jung yên vui nói.
“Ba trước khi đi có nói —— YunHo, con là người đàn ông duy nhất trong gia đình —— Ba đương nhiên muốn trông nom con, trông nom cửa hàng của ba thật tốt ——”YunHo ôm bờ vai của mẹ mình mà nói.
“Đúng vậy —— lúc công ty của ba con phá sản, chúng ta sau một đêm thành hai bàn tay trắng —— Thế nhưng, ba con không hề bỏ cuộc, ông ấy bắt đầu từ việc mở hàng vỉa hè, từng chút, từng chút một mà gom góp lại, cuối cùng có được một ‘Jung ký bách hóa’ mới tinh —— mặc dù, quy mô của nó không thể cùng quá khứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-lua-truoc-anh-trang/2201438/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.