12.
Tôi ngủ trong phòng Giang Dục còn anh ngủ chung với em trai. Ban đêm, trời mưa như trút nước, sấm chớp rền vang trên nền trời. Tôi rất sợ sấm, khi nhìn thấy thi thể Giang Dục, sấm vẫn đương hoành hành.
Anh bị thiêu đến nỗi không thể nhận dạng khuôn mặt, vẫn trong tư thế đang kéo dây thoát hiểm, sợi dây siết vào da thịt anh. Chuỗi hạt tràng bị đứt, từng hạt từng hạt rơi tán loạn khắp nơi. Từ lúc ấy, tôi đã cực kì căng thẳng mỗi khi nghe thấy tiếng sấm nổ.
Ầm!
- A! Giang Dục!
Giang Dục nghe thấy giọng tôi nên đã gõ cửa. Tôi để chân trần chạy xuống giường, mở cửa, vụt qua ôm lấy anh.
- Em sợ~
Cơ bắp anh căng ra, anh bỗng ôm lấy tôi, vòng tay siết chặt lại, dường như muốn khảm tôi vào máu thịt mình.
Vượt qua sinh tử, băng qua không gian và thời gian, cuối cùng chúng tôi đã được ôm nhau lần nữa.
Chồng, em muốn hôn anh, muốn đến phát điên. Cái ôm cũng chẳng kéo dài mãi, Giang Dục ôm tôi lên giường, nhét tôi vào trong chăn.
- Anh ở đây với em, bao giờ em ngủ anh mới đi, đừng sợ.
Anh ngồi ở mép giường, gương mặt trầm lắng tựa như dòng nước, như thể người vừa mới ôm tôi với d*c vọng hừng hực trong cơ thể không phải là anh.
Tôi nhìn anh chằm chằm, anh đưa tay che mắt tôi lại.
- Nhắm mắt, ngủ đi.
- Em không ngủ được.
Tôi đè tay anh lại: “Anh ôm em ngủ được không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-lua-ruc-chay/3509624/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.