Người phụ trách dự án đi vào, nhìn thấy Thương Đằng, trên mặt lại nở nụ cười nịnh nọt, vừa định đi tới, Thương Đằng đã híp mắt, âm thầm cảnh cáo.
Người sau ngay lập tức hiểu ra, cười nói: "Ngại quá, tôi nhận nhầm người."
Sau đó rời đi.
Giang Kỳ Cảnh vốn đã không thích Thương Đằng chút nào, nhất là khi anh và Sầm Diên ở bên nhau.
Cậu cau mày, che chở Sầm Diên ở sau lưng: "Anh tới làm gì?"
Câu này hỏi ra có vẻ hơi muộn, Thương Đằng không định trả lời.
Anh móc ra một viên kẹo từ trong túi, đưa cho Sầm Diên: "Mấy giờ về, anh lái xe đưa em về."
Sầm Diên cười nói: "Chuẩn bị cho Điềm Điềm hả?"
Kẹo có vị dâu tây, Điềm Điềm cũng thích ăn.
Thương Đằng lắc đầu: "Anh mua cho em."
Cái túi cô mang theo hôm nay không có khóa kéo, Thương Đằng bỏ kẹo vào.
"Anh ở bên ngoài đợi, em không cần vội, cứ xem từ từ, hôm nay cả ngày anh đều rảnh."
Có nghĩa là dù cô xem đến tối cũng không sao, anh đều sẽ đợi cô.
Giang Kỳ Cảnh nóng nảy ngắt lời anh: "Không nhọc anh lo lắng, chị của tôi có tôi đưa."
Thương Đằng mặc kệ cậu, quay người rời đi. Phảng phất như tự động bỏ qua người tên Giang Kỳ Cảnh.
Quả nhiên, anh vẫn là một Thương Đằng nóng nảy, xấu tính.
Sau khi anh đi xa, Sầm Diên nghiêm túc phê bình Giang Kỳ Cảnh: "Tiểu Cảnh, sau này không được bất lịch sự như vậy."
Cô dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng luôn cứng rắn trong vấn đề này.
Giang Kỳ Cảnh không đáp, ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/499577/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.