Edit: Su 
***** 
Động tác của Sầm Diên ngừng lại trong chốc lát, sau đó cô mở cửa và ra ngoài. 
Bên trong cửa hàng, Đồ Huyên Huyên đang bế Trần Điềm Điềm mà trêu chọc cô bé: "Chị dùng kẹo mút đổi lấy bông hoa lớn màu đỏ trên tay Điềm Điềm được không?" 
Mặc dù Trần Điềm Điềm muốn ăn kẹo, nhưng cô bé vẫn rất có nguyên tắc mà lắc đầu, giấu bông hoa lớn màu đỏ ra sau lưng, như sợ Đồ Huyên Huyên sẽ cướp lấy. 
"Không muốn. Đây là để đưa cho mẹ." 
Đồ Huyên Huyên chê cô bé keo kiệt: "Cho chị và cho mẹ không phải cũng giống nhau sao?" 
Trần Điềm Điềm bĩu môi: "Không giống nhau." 
Trẻ con thời nay thật sự là không dễ lừa. 
Cô bé trông không giống Sầm Diên cho lắm, mà càng giống cha hơn, ngũ quan phấn điêu ngọc trác, thanh tú như búp bê. 
Đồ Huyên Huyên cũng chỉ là một nhân viên bán hàng bình thường trong cửa hàng. Thời gian làm ở đây cũng chưa lâu. Bình thường Sầm Diên hầu như cũng không nói về chuyện riêng tư của mình, cho nên cô ấy cũng không biết cô đã kết hôn, mà còn có cả một cô con gái. 
Đồ Huyên Huyên nhéo mặt Trần Điềm Điềm, trêu xong thì vẫn đưa kẹo cho cô bé. 
Trần Điềm Điềm tức giận, không nhận. 
Sầm Diên ở bên ngoài đã nhìn thấy, cô đẩy cửa bước vào, mỉm cười: "Chị đang đùa con đó, sao mà còn tức giận thế?" 
Trần Điềm Điềm nghe thấy giọng của cô, hai mắt sáng lên, lập tức đưa tay ra đòi bế. Sầm Diên đặt túi xách sang một bên và bế cô bé. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/499549/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.