Edit: Su 
***** 
Trần Điềm Điềm âm thầm ghi nhớ, người hai ngày không thay quần áo chính là người xấu. 
Cô bé nhìn Sầm Diên cùng người xấu đi vào thang máy, cũng không thèm quay lại nhìn bé, ấm ức tựa đầu vào cổ Thương Đằng: "Mẹ không cần chúng ta nữa sao?" 
Cô bé vừa cử động, tấm chăn phủ trên người liền trượt xuống. 
Thương Đằng kiên nhẫn kéo lên lại: "Chỉ là không cần ba nữa thôi." 
Khi rút máu, những đứa trẻ xung quanh bật khóc, khóc rất lớn, nhưng Trần Điềm Điềm là đứa duy nhất không khóc. 
Nhưng bây giờ, đôi mắt cô bé đỏ bừng vì buồn bã, đưa tay sờ lên mặt Thương Đằng, dỗ dành anh: "Lát nữa tiêm con sẽ không khóc, ba cũng đừng buồn nữa nhé?" 
Mặc dù cô bé vẫn còn nhỏ, nhưng dì Châu nói với bé rằng ba mẹ đã ly thân. 
Trong nhận thức của bé, ly thân là một từ rất nghiêm trọng. 
Thương Đằng cụp mắt cười: "Ừ, ba sẽ không buồn." 
Lúc này, Trần Điềm Điềm mới mỉm cười thoải mái. 
- ----- 
Ống truyền dịch dành cho trẻ em rất mỏng và tốc độ truyền chậm. 
Trần Điềm Điềm ban đầu rất hưng phấn xem TV, rồi sau đó ngủ thiếp đi trong vòng tay của Thương Đằng. 
Một y tá đưa hai chiếc túi sưởi ấm tay qua: "Đặt vào ống truyền dịch, để em bé không bị lạnh." 
Thương Đằng cảm ơn, một cách lịch sự nhưng xa cách. 
Cảm giác về khoảng cách rất rõ ràng, cô y tá nhỏ có thể cảm nhận được. Do dự một lúc, cô ấy mới cẩn thận đưa cho anh cái túi sưởi ấm tay khác: "Cái này, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hoan/268362/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.