Đã có ngày đầu tiên làm nền tảng nên ngày hôm sau đi thi đã không còn khẩn trương nữa. Thi tốt hay thi không tốt gần như đều quyết định ở ngày thi đầu tiên, tất cả cứ thuận theo tự nhiên là được.
Kiều Ngôn Hi dưới sự bảo vệ che chở đưa tiễn của Khương Thành Ngọc đã vững vàng vượt qua ngày thi thứ hai cũng là ngày thi cuối cùng. Môn thi cuối cùng là tiếng Anh, khoảnh khắc nộp bài thi dường như ngửi được hương vị tự do. Khương Thành Ngọc, tương lai mà anh nói em đã thấy rồi, tương lai của chúng ta.
Đón xe về trường, bây giờ còn chưa phải lúc về nhà. Ngồi tại chỗ của mình, lắng nghe những lời giảng cuối cùng của thầy cô, cả lớp chìm trong niềm thương cảm, không còn những tiếng ồn ào líu ríu như trước. Ai cũng im lặng, bởi vì sau này ai ai cũng có con đường đi riêng của mình, nhưng ba năm cùng lớp, sớm chiều bên nhau, tình cảm bạn bè cùng trường cùng lớp là thứ tình cảm thuần khiết nhất trên thế giới, sao có thể nói bỏ là bỏ? Không, tình cảm ấy vĩnh viễn không thể bỏ.
Trong bầu không khí trầm lặng, không biết vang lên tiếng nức nở của ai, sau đó nó như một căn bệnh truyền nhiễm khiến tất cả mọi người đều rơi nước mắt. Nắm tay người bạn thân thiết không buông, đôi mắt mờ mịt ngấn lệ nhìn đối phương, muốn gặp lại sau này thật khó biết bao, trời nam đất bắc, ngũ hồ tứ hải (1).
(1) Đều mang ý mỗi người một nơi.
Nước mắt Kiều Ngôn Hi rơi xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283100/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.