Cuộc sống của Kiều Ngôn Hi vẫn như cũ, mọi thứ dường như vẫn giống lúc trước, chẳng qua cô đã trở nên trầm lặng, hàng ngày đổ dồn mọi tinh lực lên việc học và thờ ơ với những chuyện khác. Doãn Manh Manh và Ngô Đình Đình đều không yên tâm về cô. Ngay đến giáo viên cũng cảm thấy lo lắng. Dù lên lớp hay tan học, nghỉ học hay đến trường, khi bắt gặp cô thì chỉ có thể thấy được đỉnh đầu...
Doãn Manh Manh từng khuyên cô đừng cố gắng quá như thế, làm bản thân mệt mỏi sẽ không tốt, nhưng Kiều Ngôn Hi chỉ cười rồi tiếp tục như cũ. Cô mất đi vẻ hoạt bát, nụ cười cũng ít đi nhiều. Tiết Đồng Hải dùng hết mọi cách để chọc cô vui nhưng chẳng có chút tác dụng.
"Hi Hi, cậu cứ vậy sẽ làm bản thân mệt chết đó." Tiết Đồng Hải thở dài nhìn Kiều Ngôn Hi vẫn cúi đầu đọc sách dù đang ở trên xe. Chẳng lẽ Khương Thành Ngọc quan trọng đến như vậy? Quan trọng đến mức ảnh hưởng đến cả con người cô?
Kiều Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn cậu, "Không sao, bây giờ cố gắng nhiều thì sau này khi thi tốt nghiệp mới có thể giảm thiểu sai sót." Cô biết bọn họ đều quan tâm mình, nhưng cô nhất định phải tập trung, dồn toàn bộ sự chú ý từ trên người Khương Thành Ngọc sang sách vở, chỉ có vậy cô mới có thể tạm thời quên đi nỗi thống khổ.
"Nhưng chúng ta mới lớp mười thôi mà!" Cô không có tinh thần như hồi xưa, nụ cười luôn hiện trên môi giờ đã biến mất. Cậu thấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283090/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.