Qua năm mới Kiều Văn Trung liền đi theo một đội xây dựng, ông phải cố gắng để nuôi sống ngôi nhà này. Nhưng ông mới ra tù, không có tài chính, không có mối quan hệ, cũng không có kỹ năng, chỉ có thể dựa vào thể lực để kiếm tiền. May sao ông sức dài vai rộng, chịu được cường độ lao động chân tay cao ở đội xây dựng.
Kiều Ngôn Hi chào đón học kỳ đầu tiên sau khi phân ban. Lần chia lớp này khiến cô như cá gặp nước, thành tích không còn thứ hai, thứ ba nữa. Trong ngôi trường trọng điểm nổi tiếng toàn thành phố, thành tích của Kiều Ngôn Hi như nước thủy triểu dâng lên, ngay đến giáo viên chủ nhiệm khóa cô cũng ngạc nhiên không thôi, không biết cô nữ sinh nhỏ gầy cao này làm sao có thể lợi hại đến mức vượt hạng thứ hai tới ba mươi điểm.
Thiên phú của Kiều Ngôn Hi không bị môn học Khoa học tự nhiên trói buộc rốt cuộc bày ra triệt để. Giống như một diễn viên múa được khổ luyện nhiều năm, cuối cùng bày ra phong thái hoa lệ trên sân khấu, đẹp mắt tới nỗi làm người ta không dám rời.
Khương Thành Ngọc lại càng không cần phải nói, cậu thông minh, linh hoạt, trời sinh có khiếu trong các môn khoa học. Cậu vẫn lạnh lùng, kiêu ngạo, giống như trong mắt ngoài học ra thì không nhìn thấy gì khác. Ai cũng không biết, mỗi ngày cậu đều muốn dõi theo cô gái cũng chói mắt như cậu, ánh mắt nóng rực như có thể hòa tan bất cứ vật gì trên thế gian.
Khương Thành Ngọc và Kiều Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283081/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.