"Tiểu Khê, cậu nhìn kìa, đó không phải là Khương Thành Ngọc sao?" Doãn Manh Manh chỉ vào một người đang đi tới phía đối diện hô lên.
Kiều Ngôn Hi nheo mắt lại, đúng là Khương Thành Ngọc, thật trùng hợp, không biết cậu ấy có nhìn thấy bọn họ không. Kiều Ngôn Hi nhìn sang Tiết Đồng Hải, đang nghĩ có nên gọi Khương Thành Ngọc một tiếng không.
Thực ra Khương Thành Ngọc đang chờ Kiều Ngôn Hi dưới ký túc xá nam sinh, cậu biết từ nhà bọn họ chỉ có một chuyến xe đi huyện, cho nên cậu có thể đoán ra mấy giờ cô đến. Cậu dọn dẹp thật nhanh đồ đạc của mình ở ký túc xá rồi xuống lầu. Nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không có ai, cậu ra sân tập luyện đi dạo, xem có thể gặp được Kiều Ngôn Hi không, ai ngờ đúng là gặp được rồi.
"Khương Thành Ngọc, ở bên này!" Doãn Manh Manh lập tức hưng phấn, gặp người quen rồi, vậy gánh nặng của bọn họ chẳng phải sẽ giảm bớt hay sao!
Khương Thành Ngọc nhìn Doãn Manh Manh không trả lời, cậu đi thẳng tới trước mặt Kiều Ngôn Hi, cầm đống đồ trong tay cô, "Mệt không?" Thấy tay cô siết lại đến đỏ hồng, cậu hơi nhíu mày, tự trách mình sao không tìm cô sớm hơn.
Kiều Ngôn Hi lắc đầu, đi sang bên cạnh Doãn Manh Manh, cầm hộ cô ấy một nửa, "Không mệt." Có thể thấy cậu thật tốt.
"Đưa hết đồ cậu cầm đây cho tớ!" Khương Thành Ngọc thấy cô lại vác đồ liền nhanh chóng giật lấy. Kiều A Miêu chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả, tay đã như vậy rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283075/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.