Kiều Ngôn Hi chưa từng thấy Khương Thành Ngọc vui vẻ như thế, khóe miệng luôn cong, trong mắt tràn ngập niềm vui, nụ cười như băng tuyết được hòa tan, xuân về khắp nơi, nhất thời làm Kiều Ngôn Hi thẫn thờ.
Cô chưa từng nghĩ nụ cười của một nam sinh lại đẹp đến vậy, ánh mắt nhìn cậu nhìn cô như đang nhìn vật báu quý giá nhất thế giới, sự thỏa mãn và vui vẻ đong đầy trong mắt, thông qua mắt cậu truyền tới mắt rồi đi vào trái tim cô.
Cô ngơ ngác nhìn cậu.
Cô muốn nói: Khương Thành Ngọc, cậu thật đẹp.
Cô muốn nói: Chỉ một câu thích cậu đã làm cậu vui đến thế ư?
Cô muốn nói: Sau này chúng ta phải làm sao?
Cô muốn nói: Chẳng hiểu sao tớ rất muốn khóc.
Thiên ngôn vạn ngữ biến thành một câu: Thằng ngốc này. Nước mắt cô rơi xuống, không thể khống chế nổi, cô đau lắm, tên ngốc này, sao cười vui vẻ thế cơ chứ.
Khương Thành Ngọc tưởng cô lo chuyện học hành, cậu nắm chặt một tay Kiều Ngôn Hi, tay kia đưa lên lau nước mắt cho cô, chống cằm lên đỉnh đầu cô, "Khóc cái gì, hả? Ngoan, đường khóc, chúng ta không sợ gì cả."
Cậu nói: "Đừng sợ, chúng ta sẽ tốt."
Cậu nói: "Không sao, Kiều A Miêu, tớ sẽ không để người khác biết."
Cậu nói: "Cuối cùng cậu đã là của tớ, cậu không biết tớ vui thế nào đâu."
Kiều Ngôn Hi không còn nghe rõ được những câu cậu nói bên tai, cô rúc vào lồng ngực cậu, khóc lớn.
Cô nói: "Tớ không sợ gì cả, tớ chỉ đau lòng về cậu."
Một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283067/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.