"Nói đi, rốt cuộc hai cậu thế nào?" Sau khi tan học, Kiều Ngôn Hi ngồi sau xe Tiết Đồng Hải, quay sang hỏi Doãn Manh Manh và Lý Minh Xuyên ngây ngô chẳng biết gì. Hơn nữa còn thêm một câu: "Nhất định phải nói thật!"
Nói xong đẩy Tiết Đồng Hải một cái, Tiết Đồng Hải ngầm hiểu, vội phụ họa với Kiều Ngôn Hi: "Đúng, đúng, Lý Minh Xuyên, cậu khai mau, có chuyện gì hả?"
Lý Minh Xuyên bị họ hỏi không hiểu ra sao, nhìn người này nhìn người kia, ngơ ngác hỏi: "Nói gì?"
Kiều Ngôn Hi nhìn Doãn Manh Manh, cô nhóc đang cúi đầu đạp xe, xem ra vẫn phải tự mình hỏi, vì vậy cô hắng giọng, giả bộ trịnh trọng: "Khụ khụ, kết quả thi lần này của Manh Manh kém rất nhiều, bị thầy phê bình, tớ hỏi nguyên nhân mà thành tích cậu ấy đi xuống thì cậu ấy chỉ nói tên cậu, chẳng lẽ cậu không nên giải thích chút sao?"
Lý Minh Xuyên nhìn Doãn Manh Manh không nói một tiếng đằng trước, sờ đầu tiếp tục kiểu cười ngây ngô, "Chẳng có chuyện gì cả, cái đó... bọn tớ tốt lắm!"
"Cái gì?" Kiều Ngôn Hi giật mình, bắt đầu từ khi nào? Hàng ngày các cô đi cùng nhau mà không biết chút nào?
"Tiết Đồng Hải, cậu biết không?" Kiều Ngôn Hi hỏi Tiết Đồng Hải đang đạp xe.
Tiết Đồng Hải vội lắc đầu phủ nhận: "Không biết, không biết, tớ biết thì sao có thể không nói cho cậu biết!"
"Manh Manh!! Cậu đạp chậm lại đã! Tớ hỏi cậu chút chuyện!" Kiều Ngôn Hi hô lên với Doãn Manh Manh đang đi phía trước.
Doãn Manh Manh thả chậm tốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283062/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.