Kiều Ngôn Hi không biết vì sao Khương Thành Ngọc ôm mình chặt như thế, chỉ nghĩ một lúc chứ không truy đến cùng, chắc là sợ mình ngã ấy mà. EQ của cô thấp vậy đấy, lúc đó cô còn chưa biết, không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với người khác cả.
Khương Thành Ngọc gọi xe, đưa Kiều Ngôn Hi đến bệnh viện gần trường nhất, mượn điện thoại của bác sĩ gọi cho thầy chủ nhiệm, để thầy mang tiền tới, rồi mới ôm Kiều Ngôn Hi đi chụp X-quang.
Sau khi chụp X-quang, bác sĩ xem một lúc nói là xương ở chân bị trật, không có gãy, Khương Thành Ngọc mới thở phào. Tiếp đó, bác sĩ để Kiều Ngôn Hi nằm dài trên giường, chỉnh lại vị trí các khớp xương cho cô.
Kiều Ngôn Hi sợ, cô biết nắn lại xương rất đau, thật ra cô rất sợ đau, cô nằm trong lồng ngực Khương Thành Ngọc đáng thương hỏi bác sĩ có thể không nắn xương được không, bác sĩ lắc đầu. Lúc này Kiều Ngôn Hi không để ý đến mặt mũi nữa, nắm chặt Khương Thành Ngọc, nhất định không chịu ra khỏi lòng cậu.
Khương Thành Ngọc nhìn hành động như trẻ con của cô thấy hơi buồn cười, cậu nhẹ nhàng chạm đầu vào cái đầu nhỏ của Kiều Ngôn Hi đang tựa vào ngực, khẽ dỗ dành: "Ngoan, nghe lời nào, không thì chân cậu không lành lại đâu."
Kiều Ngôn Hi lắc đầu, mặt chôn trong ngực cậu, không chịu ngẩng lên. Trái tim Khương Thành Ngọc mềm nhũn vì động tác của cô, thả cô xuống giường, xoa đầu cô nói: "Ngoan, tớ ở đây."
Kiều Ngôn Hi hoàn toàn không nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-hi-thanh-ngoc/1283060/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.