Tối đêm đó hai người cùng nằm trên giường nói rất nhiều chuyện với nhau. Mặc dù ngày nào "Ngọn gió mùa thu" cũng nói chuyện qua tin nhắn với cô nhưng Diệp Tri Thu cảm thấy chưa thoả mãn. Cô muốn được gần bên anh để vừa được nghe giọng nói của anh vừa cảm thụ được hơi ấm của anh.
Tay chân Diệp Tri Thu cứ không chịu để yên. Chân thì cô gác lên bụng anh, tay cô hết chọc ghẹo anh chỗ này lại đến chỗ khác. Hoa Vân Phong có cảm giác rất nhạy cảm, làm kiểu này chẳng khác nào khiêu khích sự chịu đựng của anh mà. Anh nắm bàn tay cô lại, bảo cô an phận:
- Anh lại làm sai cái gì mà em cứ kiếm chuyện với anh hoài vậy?
Diệp Tri Thu được hỏi đến đương nhiên trúng ý rồi. Cô đang cố ý khơi gợi chuyện này để nói đây này:
- Mới nãy anh nói lúc mọi người đến viếng lễ tang, anh đều biết hết hả?
Hoa Vân Phong gật đầu. Cô nói tiếp:
- Vậy... Vậy lúc mọi người về hết...em có nói với mộ bia một câu...anh có nghe không?
Hoa Vân Phong lắc đầu:
- Không có. Em đã nói cái gì? Có lẽ đứng xa quá nên anh không nghe, nói lại đi.
Diệp Tri Thu ngượng chín mặt, cái đó là đòi hỏi của cô, dù lúc ấy tưởng rằng anh đã trở thành mây khói chôn vùi dưới ba tấc đất cô vẫn cố đòi một hôn lễ. Giờ anh nói là không nghe thấy, bảo cô làm sao lặp lại đây. Diệp Tri Thu giận dỗi:
- Thôi đi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457837/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.