Diệp Tri Thu thật không ngờ nơi mà Hoa Vân Phong nói cô sẽ thích là nơi này. Căn nhà màu tím mộng mơ mà mẹ cô từng rất yêu mến. Tòa nhà như một cái nhà giam hoa lệ từng chôn vùi tuổi thanh xuân của mẹ. Nó cũng là nơi cô có những ngày ấu thơ thật êm đềm hạnh phúc. Có lẽ đó là quãng thời gian cô còn lưu giữ nhưng kí ức đầy đủ nhất trong tâm trí.Bỗng nhiên Diệp Tri Thu sợ hãi. Cô thụt lùi bước chân không muốn bước xuống xe. Cô nhìn người bên cạnh. Anh vẫn im lặng nhưng cô biết anh đang đợi phản ứng của cô. Diệp Tri Thu vùi đầu vào ngực anh, cô khe khẽ nói:
- Em không muốn vào!
Anh chỉ vuốt tóc cô mà không nói, anh đang đợi cô nói thêm điều gì đó. Cô tiếp tục:
- Em sợ... em sợ những thứ không vui sẽ hiện về trong đầu. Tương lai của anh và em sẽ như thế nào đây?
Cô nói là thật, nét mặt hiện lên sự hoang mang cũng là thật. Hoa Vân Phong đưa tay nâng mặt cô đối diện với mình. Anh nói:
- "Nét đẹp chung quy vẫn là nét đẹp, bất kể lúc nó úa tàn. Tình yêu của chúng ta chung quy vẫn là tình yêu, ngay cả khi chúng ta đã chết". Không có gì có thể ngăn cách tình yêu của chúng ta, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Diệp Tri Thu hiểu ý anh muốn nói. Nhưng cô tuyệt đối ghét cay ghét đắng một từ trong câu nói đó của nhà văn Maxim Gorky. Từ "chết" làm cô phải rùng mình một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457827/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.