*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ hôm ấy trở đi, Hoa Vân Phong đều theo thường lệ cứ cách một ngày anh sẽ đến thành phố Đ một lần. Thường thì buổi chiều sau khi tan việc, anh sẽ cho tài xế đưa mình đến đó, sáng hôm sau về sớm. Còn ngày không đến thì anh sẽ gọi điện thoại cho Diệp Tri Thu, chưa từng bỏ lỡ hôm nào cả.
Điều này làm cho Diệp Tri Thu càng vui vẻ, cô trở lại là cô như trước kia, thích nói thích cười và trong quyển tập thơ dầy cộm của cô không còn xuất hiện những bài thơ mang đầy tâm trạng nhớ nhung, lo lắng, buồn bả, thở than nữa.
Thấy cô bạn mình có thể tung tăng như con chim nhỏ, vui vẻ nói cười, Điềm Mật cũng cảm thấy hả hê vô cùng. Nói thật, lúc Diệp Tri Thu đau buồn khi thất tình, cô cảm thấy như chính bản thân mình rơi vào tình trạng u ám đó vậy, cô đã từng nếm trải mùi vị bị người mình yêu từ chối, cho nên cô không muốn bắt gặp bạn thân mình phải đau khổ vì tình.
Chỉ riêng Lam Hân Đồng thì từ ngày Diệp Tri Thu vào viện cô ấy chỉ đến thăm có một lần, sau đó thì chẳng thấy tăm hơi. Nghe nói đâu cũng bị bệnh gì đấy. Hôm nay Diệp Tri Thu và Điềm Mật cùng nhau đến thăm bạn. Lam Hân Đồng thật sự mang dáng vẻ hơi tiều tụy. Diệp Tri Thu ân cần hỏi han:
- Hân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457790/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.