Buổi sáng tinh mơ, chim hót rít rít ngoài cửa sổ, đêm qua vì đề phòng gió lạnh nên Hoa Vân Phong đã khép cửa lại, chỉ chừa một khe hở nho nhỏ. Sáng nay, không khí lạnh xuyên qua khe nhỏ ấy len lỏi vào phòng lại làm cho Diệp Tri Thu lưu luyến cái “gối” to lớn đang ôm này quá. Cô có cảm giác như mình đang nằm trên một đám mây như bông vải mềm mại và đang lơ lửng bay bay nhè nhẹ, thoải mái thật. Nằm trên này vừa ấm lại vừa mềm, hơn nữa còn có mùi hương mà cô thích nữa. Diệp Tri Thu cựa mình, cái xoay người này làm cô chới với, thân thể lung lay, ngay sau đó cô có cảm giác từ trên đám mây rơi xuống đất, cũng may không có rơi quá nặng, không đau… ôi, giật cả mình!
Diệp Tri Thu choàng tỉnh giấc. Cô dụi mắt nhìn quanh mới nhớ lại mình ngủ trên giường của Hoa Vân Phong. Trên giường anh ấy? Cô giật mình nhìn lên thì thấy anh vẫn nằm đó, thì ra lúc nãy cô có cảm giác rơi xuống đấy chính là từ trên người anh rơi xuống đấy à. Không ngờ cô xem anh như cái gối ôm, suốt đêm “trèo” lên trên người anh mà nằm thế kia. Ôi, xấu hổ chết mất!
Diệp Tri Thu thấy anh vẫn không có động tĩnh, đoán rằng anh chưa thức giấc, cho nên cô thỏa mãn ngắm nhìn tướng ngủ của anh. Tướng ngủ anh tốt hơn cô gấp trăm lần. Mà hình như cả đêm không thay đổi tư thế hay sao ấy? Cứ nằm thẳng người, tay phải dang sang ngang để cô gối đầu, tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457770/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.