Ở một nơi nào đó không xa nơi này, Phùng Kiến Quân loay hoay chạy ngược chạy xuôi tìm Hoa Vân Phong. Điềm Mật vừa chạy theo anh vừa than thở:
- Này, chắc ngày maitôi phải dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra giới tính lại quá. Anh làm cái gì mà cuống cuồng lên vậy? Người ta đi chơi với bạn gái, anh thì lại tò tò theo đuôi. Anh… Tôi hết nói nổi anh rồi.
Phùng Kiến Quân quay phắc lại nhìn cô trách móc:
- Cô thì biết cái gì? Đừng tự cho là đúng …. Đủ rồi, tôi không muốn phí lời với cô. Đi tìm tiếp!
Điềm Mật thật sự chạy theo anh không nổi nữa rồi. Anh cao to chân dài, sức lực trai tráng, một hai cái bước chân là có thể bỏ xa cô tít ở đằng sau rồi. Cô bực mình hô:
- Đồ ngốc, anh không biết gọi điện thoại hỏi à? Chạy như điên vậy làm gì?
Phùng Kiến Quân dừng chân lại. Nhiều lần anh cũng phải khâm phục người con gái này, cô thật bình tĩnh và thông minh. Hay nói đúng hơn là tính tình anh quá hấp tấp và nóng nảy, vào đúng thời điểm mấu chốt của vấn đề thường thì cái đầu cứ trống rỗng. Anh gọi điện thoại. Hoa Vân Phong tiếp nhận, nhưng anh không biết mình đang ở đâu, cho nên tiện lợi nhất chính là đưa cho Diệp Tri Thu nghe. Cô chỉ đường xong và hai người đứng đó đợi. Một chốc sau, Điềm Mật và Phùng Kiến Quân cũng tìm được chỗ tụ họp.
Bốn người cùng nhau đi tiếp, lần này Phùng Kiến Quân không dám đi phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457759/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.