Diệp Tri Thu lười biếng không chịu thức dậy cho tới khi người bên cạnh lắc lắc vai cô:
- Mèo lười, dậymau! Em hứa với anh cái gì nhớ không hả?
Diệp Tri Thu còn buồn ngủ mông lung, cô cứ tưởng rằng dì Trần gọi mình dậy đi học, nên cô xua tay, quay người sang chỗ khác ngủ tiếp. Miệng thì hừ hừ nói không rõ lời:
- Ngủ… con ngủ chút nữa… chưa tới giờ mà…
Hoa Vân Phong bật cười, lấy một lọn tóc của cô rồi đưa lên quét quét vào mặt cô. Diệp Tri Thu bị nhột khó chịu quá nên cô hét lên:
- Không giỡn nha Mật… Mật…
Nói dứt tiếng thì rốt cuộc cô cũng mở mắt ra nhìn dáo dát xung quanh. Hình ảnh đầu tiên cô thấy đó chính là người cô yêu đang nằm bên cạnh mình, một tay chống đầu, một tay cầm vài sợi tóc của cô giơ lên với vẻ mặt đắc ý. Ngay lập tức mặt cô đỏ hồng. Thì ra không phải dì Trần gọi cô dậy, cũng không phải Điềm Mật tới hối thúc cô đến trường mà là… Haiz!
Diệp Tri Thu chỉ biết khỏa lấp xấu hổ bằng cách chủ động nói chuyện:
- Hì… Em ngủ say quá.
Hoa Vân Phong nhéo mũi cô, nói:
- Thật sự muốn chọc ghẹo em một phen, nhưng thời gian trôi qua không thể lấy lại được, vẫn là nhanh lên một chút, rửa mặt đi rồi học bài!
Diệp Tri Thu chu môi. Cô muốn đùa giỡn với anh, không muốn học. Thật sự mà nói, những con số đối với cô là cực hình, khô khan, buồn ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457748/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.