Trong khi ông bác sĩ vướng bận với những mối suy tư riêng, thì ở sân bay, Hoa Vân Phong bỗng nhiên có dự cảm gì đó bất an trong lòng, tuy nhiên anh chưa biểu lộ ra ngoài cái gì cả, anh quay sang nói với Phùng Kiến Quân:
- Chúng ta không về nhà. Hiện tại đến bệnh viện!
Lúc nãy anh vốn định nói như thế, nhưng mà chưa kịp nói thì bị ông bác sĩ giành trước rồi. Có lẽ nghe nội dung của cuộc điện thoại chắc hẳn Phùng Kiến Quân cũng hiểu ra là chuyện gì, nên anh không cần giải thích thêm nữa. Phùng Kiến Quân đỡ lấy cánh tay anh và dắt anh đến chỗ đậu xe cùng nhau đến bệnh viện.
Đến nơi, như mọi khi, Phùng Kiến Quân bị chặn ở cửa. Anh cũng không dị nghị gì mà ngoan ngoãn ngồi đợi trên hàng ghế đặt trước phòng khám.
Bên trong, khi Hoa Vân Phong bước vào, ông bác sĩ đã nhanh chóng tiến lên nắm lấy cánh tay anh và bắt đầu chất vấn:
- Cháu có biết chưa được sự cho phép của ta mà trốn viện là nguy hiểm lắm không? Nếu như có biến chứng gì xảy ra thì không đơn giản như cháu nghĩ đâu. Có thể… có thể sẽ lấy mạng của cháu đó! Cháu… Cháu nếu có chuyện gì thì tội lỗi của ta…
Nói đến đó, ông bác sĩ không nói thêm gì nữa. Bởi vì quá kích động, ông bác sĩ già dùng từ ngữ và thái độ rất kịch liệt, đến nỗi Hoa Vân Phong cảm nhận được trong giọng nói của ông phập phồng bất an, đồng thời trên cánh tay đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457712/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.