Diệp Tri Thu đang phân thần suy nghĩ có nên gọi điện cho Hoa Vân Phong ha không thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông. Diệp Tri Thu giật cả mình, thiếu chút nữa đánh rơi cái điện thoại xuống sàn rồi. Sau đó liếc nhìn qua màn hình nhấp nháy dãy số quen thuộc, cô vui mừng đặt lên tai nghe mà không để chậm trễ một giây nào hết:
- Alô, Vân Phong, em nghe nè…!
Giọng nói của cô vẫn ngọt ngào như vậy, mà đặc biệt khi nói với Hoa Vân Phong thì âm thanh càng thêm mềm mại, mang một chút nhõng nhẽo, một chút kéo dài như tiếng của chú mèo con đáng yêu đang làm nũng. Bên kia đầu dây truyền đến giọng cười ấm áp của anh:
- Mèo con, có phải em đang nhớ anh lắm phải không?
Diệp Tri Thu bị anh nói trúng tâm tư thì lập tức đỏ mặt, ai bảo anh tinh tế như vậy chứ, cô sẽ không cho anh đắc ý đâu. Cô nói:
- Hừ, ai mà thèm nhớ anh. Lần này anh đoán sai rồi. Ha ha!
Hoa Vân Phong bình tĩnh không bị trò vặt này của cô đánh bại:
- Vậy sao? Vậy tại sao chuông mới đổ một tiếng em đã nghe máy rồi. Chẳng phải đang cầm điện thoại mà trăn trở không biết có nên gọi cho anh hay không à?
Hoa Vân Phong này, có thể cho cô con đường sống không đây? Anh đoán gì đều đúng cả, cô biết hướng đường nào mà cãi lại đây?
Diệp Tri Thu biết mình nói lý thì không thắng được anh, cãi ngang thì cô giỏi nhất. Cô nghênh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457708/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.