Mọi chuyện tiến hành lưu loát đến khi đặt chân xuống mặt đất bình an, Hoa Vân Phong đột nhiên ở phía sau Diệp Tri Thu lên tiếng:
- Lúc nãy cô Chu nhắc đến chuyện giả dạng thành người mua bánh lần gặp mặt đầu tiên.
Ban đầu Diệp Tri Thu cũng ngỡ ngàng với tính cách này của anh, nhưng sau đó cô đúc kết được một điều: Khi nào anh không muốn nói thì có dùng đao kề vào cổ, anh cũng không chịu nói. Còn nếu khi nào tự dưng có hứng thú thì tự anh nói ra thôi, không cần phải ép buộc. Người này tính cách cổ quái quá đi thôi!
Cô nàng thắc mắc hỏi lại anh:
- Nhưng lúc đó anh cũng chưa biết cô ấy là ai mà đúng không?
Hoa Vân Phong đáp:
- Đúng. Nhưng tuyệt đối không phải là người đi xin thật sự!
Diệp Tri Thu không hỏi anh vì sao anh biết, mặc dù cô tận mắt chứng kiến Chu Lệ dùng “khổ nhục kế” cầm nguyên cả túi rác to đùng hôi hám hòng đánh lừa khứu giác của Hoa Vân Phong. Vì Diệp Tri Thu rõ ràng nhất, anh không phải đánh giá thế giới này bằng đơn thuần chỉ một giác quan như thế, hơn nữa anh có một bộ não vô cùng nhạy bén, cô Chu dù có rào trước đón sau nhưng là giả đương nhiên mãi mãi không thể là thật được!
Cô chỉ hỏi anh:
- Nhưng anh biết cô ấy không phải khổ sở thật, tại sao vẫn cho đồ rồi cho tiền nữa? Chẳng lẽ anh biết người ta lừa mình còn cố đâm đầu vào, ngốc nghếch!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457678/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.