Diệp Tri Thu không tranh với anh. Cô chỉ ngồi yên lặng nhìn theo anh mà thầm xây mộng đẹp: Cô tưởng tượng rằng sau này mỗi ngày đều cùng anh sinh hoạt trong một mái nhà, những chuyện lặt vặt này cô và anh sẽ cùng nhau gánh vác và vượt qua. Hai người sẽ cùng xây dựng một gia đình thật đẹp, cô và anh sẽ rất hạnh phúc. Người ta nói con gái khi yêu thích mơ mộng lắm. Điều này cũng không ngoại lệ đối với Diệp Tri Thu. Cô ngồi tự suy nghĩ rồi thơ thẫn cười khúc khích trong mộng ảo của chính mình.
Trong thời gian Hoa Vân Phong đi lấy giẻ lau, cô ngồi buồn chán, mới kéo qua cái túi xách đặt ở đầu ghế và mở điện thoại ra xem. Trời ạ, cô điều chỉnh chế độ tĩnh âm, nên có quá chừng số điện thoại gọi cho cô luôn này. Nào là dì Trần của cô, cô Chu, còn có một cuộc của Mật Mật nữa.
Diệp Tri Thu quyết định gọi về nhà báo bình an trước cho dì Trần yên tâm. Điện thoại vừa thông, dì Trần đã lập tức bắt máy. Dì hỏi dồn dập:
- Tiểu Thu à. Con có biết con không bắt máy dì Trần lo muốn chết không hả? Sao vậy con?
Diệp Tri Thu giải thích:
- Dì ơi, con không sao. Chỉ là lúc nãy đến nhà bạn rồi đi ra ngoài chơi mà lại bỏ điện thoại ở nhà người ta. Hì, con xin lỗi dì, dì ơi…!
Lại nhõng nhẽo. Dì Trần càu nhàu:
- Con bé này. Lại giở trò. Con có biết dì kêu lão Trần lấy xe chuẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457642/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.