An Tố mắt long sòng sọc, hơi thở phì phò, bộ dạng tức giận thiếu điều khói muốn bốc lên đại não. Cô giơ tay định tát vào khuôn mặt đang giơ lên của Diệp Tri Thu. Nhưng tay cô đã bị người nắm chặc lại, rồi bị bẻ ngược ra phía sau. Mọi người ở đây cũng sững sốt, ngay cả Diệp Tri Thu cũng không ngờ người này sẽ ra tay ‘nghĩa hiệp’ bảo vệ cô.
Hắn không ai khác chính là Mạc Thiếu Kỳ.
Diệp Tri Thu vốn định lúc An Tố giơ tay đánh mình, cô chỉ cần đá nhẹ vào cái ghế An Tố đang đứng là có thể thuận lợi làm gián đoạn hành động điên rồ của cô ta rồi. Vả lại ngã từ trên ghế xuống đảm bảo cũng rất đau nha. Diệp Tri Thu cũng quá ác đó chớ!
Nhưng tên Mạc Thiếu Kỳ này lại cho hành động vừa rồi là “Anh hùng cứu mĩ nhân”. Hắn nhìn sang trấn an Diệp Tri Thu bằng ánh mắt mê dại âu yếm đến buồn nôn. Rồi liếc xéo hâm dọa An Tố.
Hắn nói: “An Tố, đây là người phụ nữ của tôi. Cô khôn hồn thì đừng đụng chạm, nếu không tôi cho cô chết khó coi…”
Nói xong hắn cũng không thừa cơ ỷ mạnh hiếp yếu. Thả tay của An Tố ra, nhìn cô ta cảnh cáo, rồi hất mặt như ra lệnh cho cô ta biến khỏi đây trong tích tắc, nếu không đại họa giáng xuống. An Tố được tha bổng, trong lòng căm hận lại tăng thêm vài phần, đương nhiên “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn!”. Diệp Tri Thu, mày đợi đó, tao không đời nào bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457572/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.