Trong khi Phùng Kiến Quân tiến hành thuận lợi công việc được giao, thì ở thành phố C lúc này Hà Thúy Bình mới tỉnh lại. Hoa Vân Phong vẫn ngồi bên giường mẹ. Mẹ anh đã ngủ một ngày một đêm, anh vô cùng lo lắng. Gọi cho Bạch Thiệu Đông thì máy báo bận. Không biết hắn đang làm gì nữa. Anh chỉ còn cách chờ đợi. Thật may mắn, mẹ anh cuối cùng đã tỉnh. Nghe tiếng mẹ phát ra khe khẽ, anh đứng dậy, lấy tay sờ soạng tay, rồi đến mặt của bà, xác định bà thật sự tỉnh. Anh rất vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm, anh nói: “Mẹ, mẹ tỉnh rồi. Mẹ cảm thấy trong người có khỏe không?”
Hà Thúy Bình vừa trải qua cơn hoảng loạn, đầu đau nhứt dữ dội, vẫn còn chút quay cuồng, bà từ từ mở mắt ra, nhìn thấy ngồi trước giường vẻ mặt đầy lo lắng của con trai, trong lòng bà đau xót. Trách bà lại phát bệnh, tội nghiệp Vân Phong của bà! Hà Thúy Bình cố nặng ra nụ cười, dù bà biết Hoa Vân Phong không nhìn thấy được nụ cười này, tuy nhiên có thể anh cảm nhận được, làm vậy sẽ khiến con trai yên tâm hơn, bà nói thều thào: “Mẹ không sao! Con trai à, mẹ ngủ bao lâu rồi?”. Nhìn ngoài cửa sổ thì trời đã về chiều, sắc vàng cam trải khắp nơi, len lỏi vào từng ngỡ ngách trong căn phòng nhỏ.
“Dạ, hơn một ngày rồi mẹ ạ! Mẹ có thấy choáng váng hay khó thở gì không? Con gọi cho Thiệu Đông ngay.” Hoa Vân Phong vẫn chưa thể yên lòng được.
Hà Thúy Bình lắc đầu, xua tay,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/2457541/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.