Chăn ấm, nệm êm, mềm mại như bông, lại một ngày nữa bắt đầu. Diệp Tri Thu mở cửa số ra chào buổi sáng bằng nụ cười thật tươi, hai má lúm đồng tiền duyên dáng không tả xiết. Hít vào một hơi cảm nhận bầu không khí khoan khoái, mới mẻ của những hạt sương mai còn long lanh đọng trên cành lá. Bắt gặp những nụ hoa e ấp muốn khai cánh nhưng lại như một cô gái xuân vẫn còn e ngại điều chi! Từng làn hơi thở được tận hưởng ngay giây phút này thật là làm người ta cảm giác hứa hẹn một ngày suông sẻ đang chào đón.
Không ai nói Diệp Tri Thu cũng thừa biết, ba ba của cô đã sớm đi rồi, lần nào cũng vậy thôi, không biết bận rộn việc chi lắm lắm, mà không chịu đãi ở nhà với cô thêm một ngày nào. Từ nhỏ cô còn có ý nghĩ ngây thơ, ba ba ghét bỏ mình nữa kia. Ba ba không lúc nào chịu nhìn thẳng vào mặt cô, nếu có cũng chỉ là “trộm nhìn”, khi bị ánh mắt cô phát hiện thì tầm mắt ông cũng lơ đãng đi xa xăm, man mác một nổi buồn, nói không nên lời. Khi còn nhỏ chẳng hiểu chuyện, nhưng bây giờ cô biết, đó là bởi vì mình trông quá giống mẹ, ba ba tưởng niệm mà đau lòng thôi. Thật sự không hiểu nổi, một người vĩ đại có một không hai như ba ba, haiz, mà đúng thật là ông trời đố kị, cô biết ngay mà!
Kéo mớ suy nghĩ bừa bộn về nguyên trạng, Diệp Tri Thu không để nó ảnh hưởng đến tâm tình lúc này của mình. Cô nhẹ bước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ngon-gio-mua-thu/104564/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.